Mà từ đầu tới cuối, nhà họ Lạc vẫn cứ trốn sau tấm rèm, bất cứ ai cũng không có cách nào phát giác ra tất cả những chuyện này đều là một vở kịch do nhà họ Lạc đạo diễn!
“Rõ! Vậy tôi sẽ đi liên hệ với chủ tịch thành phố La, bảo ông ta quan tâm chu đáo tới Khương Vy Nhan!”
Lạc Thiên Trạch nói với ông lão.
“Đi đi! Nhớ kỹ, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì tuyệt đối không được để lộ sớm”.
Ông lão trầm giọng dặn dò.
Lúc này, bên trong Dược Vương Cốc, dược sư Hoàng cũng đang xem tờ báo đó.
Dược sư Hoàng vừa nhìn là đã nhận ra ngay mấy trò mèo này của nhà họ Lạc.
“Hừ! Muốn ép Khương Vy Nhan nghe lời chỉ với phương thức như này ư? Lạc Kỳ Anh đúng là ngây thơ!”
Nói xong, dược sư Hoàng đặt tờ báo đó lên trên mặt bàn, rót tách trà rồi nhấp một ngụm nhỏ.
“Môn chủ, hiện giờ cả dược tông của tỉnh Xuyên đều đã tới thành phố Thiên Phủ rồi, chúng ta có cần cử người tới đó hay không?”
Đại trưởng lão ngẩng đầu hỏi.
Quan hệ giữa võ tông và Hoa Quốc vốn thân thiết từ đời này sang đời khác.
Bất cứ nơi nào xảy ra sự kiện trọng đại gì cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của võ tông.
Đây cũng là một trong số những nguyên nhân quan trọng để giới chính trị Hoa Quốc có thể cho phép võ tông tồn tại!
“Không! Chúng ta tạm thời án binh bất động, xem phản ứng của Tiêu Chính Văn rồi tính sau, nếu như Khương Vy Nhan xảy ra chuyện bất trắc gì thì Tiêu Chính Văn nhất định sẽ ra tay với Thiên Thần Tông!”
“Tới lúc đó, chúng ta lại liên thủ với Tiêu Chính Văn để tiêu diệt Thiên Thần Tông, như vậy vừa có thể khiến cho người của dược tông nhìn thấy được thực lực của chúng ta lại vừa có thể đổ hết mọi trách nhiệm lên người Tiêu Chính Văn!”
Dược sư Hoàng cười nham hiểm, nói.
“Môn chủ, chỉ là… nếu như chúng ta không lộ diện thì có lẽ sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Dược Vương Cốc!”
Đại trưởng lão nhíu mày nói.
“Không phải không lộ diện mà là phải lựa chọn một thời cơ lộ diện thích đáng, cứ làm theo những gì tôi nói đi!”
Dược sư Hoàng xua tay nói với Đại trưởng lão.
“Vâng!”
Đại trưởng lão thấy thái độ của dược sư Hoàng rất kiên quyết nên vội vàng đi ra khỏi phòng trà.
Lúc này, Khương Vy Nhan và Lưu Sùng Hằng đã tới thành phố Thiên Phủ và đến bệnh viện nhân dân số một thành phố.
Phòng bệnh đã chật kín những bệnh nhân trúng phải cadaverine.
“Ôi chao… ôi… cứu tôi với! Cứu tôi với!”
“Để cho tôi chết một cách thoải mái đi, tôi không muốn sống nữa, thực sự quá khổ rồi!”
Nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn của mọi người trên giường bệnh, sắc mặt của Khương Vy Nhan càng trở nên nghiêm trọng.