Tiêu Chính Văn là vua Bắc Lương, là vương tước chân chính, dù có giết một chủ tịch thành phố nhỏ bé như ông ta cũng không cần phải báo cho Thiên Tử.
Tiền trảm hậu tấu là một trong những đặc quyền của Tiêu Chính Văn.
Nghĩ đến đây, La Trường Minh vội bò mấy bước đến trước chân Tiêu Chính Văn nói: “Vua Bắc Lương, tôi… tôi thật sự vô tội, tôi chỉ nghe nói có người có thể chữa được cadaverine nên mới chạy đến xem”.
“Nếu không tin cậu có thể hỏi cô Khương, tôi chưa từng bảo cô ấy giao phương thuốc ra”.
“Vua Bắc Lương, tôi thật sự chỉ là một người dân hết lòng vì thành phố Thiên Phủ nên mới làm như thế”.
Thậm chí La Trường Minh còn không biết nên giải thích với Tiêu Chính Văn thế nào mới ổn.
Bây giờ hai người chủ chốt của nhà họ Lạc đều đã chết, La Trường Minh không muốn chôn cùng với nhà họ Lạc.
“Không cần giải thích nữa, chẳng phải các ông muốn lấy phương thuốc trong tay vợ tôi sao? Con người tôi vẫn luôn rất công bằng, tôi sẽ lấy những thứ đáng giá trong tay các ông, chủ động giao ra đây nếu không đừng ai nghĩ có thể sống sót rời khỏi đây”.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều run rẩy.
Ngay cả Lạc Thiên Sơn mà anh còn dám giết thì mạng của họ có là gì?
Đừng nhìn họ vừa là môn chủ vừa là thủ lĩnh mà lầm, sau khi họ chết tông môn vẫn sẽ đề cử môn chủ và thủ lĩnh mới lên thay.
Như thể họ chưa từng đến thế giới này vậy, hơn nữa chắc chắn không ai dám báo thù cho họ, càng đừng nói đến chuyện liên danh đuổi Tiêu Chính Văn ra khỏi Hoa Quốc.
Đối mặt với một sát thần như thế, cách duy nhất chỉ có thể là nịnh bợ đối phương.
Ngoài cách đó ra không còn cách nào khác nữa.
“Vua Bắc Lương, đây là Mỹ Nhan Thánh Phương đã lưu truyền hơn một trăm thế hệ của Tề Thiên Tông chúng tôi. Năm đó cụ tổ dùng phương thuốc này của chúng tôi mới trẻ mãi không già, xin vua Bắc Lương vui lòng nhận cho”.
Lúc này trong đám người, một ông lão tóc bạc khoảng tám mươi tuổi vội vàng quỳ bò ra khỏi đám đông cầm một tờ phương thuốc đã vàng úa đưa cho Tiêu Chính Văn.
Có ông ta lên tiếng trước, những người còn lại cũng vội vã giao bí mật bất truyền của tông môn cho Tiêu Chính Văn.
Cả quá trình Tiêu Chính Văn chỉ cúi đầu nhìn đám người, sắc mặt u ám đến cực độ.
Mặc dù không nói lời nào nhưng mọi người đều sợ hãi đến mức không dám ngẩng đầu lên.
“Chồng ơi, em nghĩ cứ tha cho họ đi”.
Khương Vy Nhan tiến đến kéo Tiêu Chính Văn lại khẽ nói.
Nghe Khương Vy Nhan cầu xin cho mình, mọi người đều đồng loạt hổ thẹn cúi đầu xuống.
Thật ra không phải do Khương Vy Nhan mềm lòng mà là cô và Lưu Sùng Hằng đều có thể nhìn ra Tiêu Chính Văn không muốn giết mấy người này thật, nếu không họ chẳng thể sống đến bây giờ.
Còn điện Thần Long chỉ là do Tiêu Chính Văn cố ý bày ra để mọi người thấy rõ Tiêu Chính Văn anh không chỉ có một mình, hơn nữa bất kỳ ai cũng đừng nên có suy nghĩ đó.
Nếu không họ phải đối mặt với sự trả thù vô cùng đẫm máu của điện Thần Long.
Tuyệt chiêu cố ý cảnh cáo khiến người ta sợ hãi này không ai giỏi hơn Tiêu Chính Văn cả.