Nhưng có một số việc Tiêu Chính Văn bắt buộc phải làm, đây là sứ mệnh của anh.
Khương Vy Nhan chỉ có thể thầm cầu nguyện cho anh, lặng thầm đứng phía sau ủng hộ anh.
Từ thành phố Thiên Phủ đến núi Côn Luân phải đi hàng trăm cây số.
Nhưng Tiêu Chính Văn chỉ mất chưa đến một ngày đã đến được một sân nhỏ bên cạnh gò đất Côn Luân.
Vừa bước vào, Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc đang nướng đồ ăn cho cháu của mình trong sân.
Bên cạnh là ông Nhạc và bà Nhạc đang nằm trên ghế hóng mát.
Nghe thấy tiếng bước chân, Nhạc Trung Kỳ đứng dậy nói: “Này, thằng nhóc cậu cũng đúng giờ phết đấy, ngày mai vừa đúng một tháng, được, rất…”
Mới nói được một nửa, Nhạc Trung Kỳ khẽ đổi sắc.
Mặc dù vẻ ngoài Tiêu Chính Văn thoạt nhìn đã hồi phục như cũ, nhưng bên trong vẫn còn chất độc tàn dư chưa được loại bỏ.
Đinh Phụng Kiều cũng biến sắc, nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu trúng độc à?”
Tiêu Chính Văn gật đầu, sau đó kể lại chuyện mình trúng độc cho hai người nghe rồi cười nói: “Ông bà à, độc của tôi đã được giải rồi, bây giờ đã hồi phục kha khá, hẳn có thể đi vào Lôi Hải, Côn Luân rồi”.
Nghe anh nói thế, Nhạc Trung Kỳ hít sâu nói: “Này, có thể cậu vẫn chưa biết sắp tới cậu phải đối mặt với những gì đâu”.
“Cậu có biết tiến vào Lôi Hải Côn Luân, chỉ có bản thân cậu mới có thể giúp được cậu, hơn nữa không thể băng qua Lôi Hải bằng trận pháp mà là bảo vệ mạng sống bằng trận pháp”.
“Bất kỳ ai muốn dung hợp tim Bạch Long đều phải trải qua thử thách của Lôi Hải, đây không phải là vấn đề mạng dài hay ngắn mà là phải trải qua rửa tội của Lôi Hải”.
“Với tình hình hiện giờ của cậu, tiến vào Lôi Hải đồng nghĩa với việc đâm đầu vào chỗ chết”.
Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long nghe thế cũng biến sắc, bị Lôi Hải rửa tội?
Mặc dù cảnh giới Thiên Vương đã rất mạnh rồi nhưng so với uy lực cuồn cuộn của trời thì chỉ là hạt cát bé nhỏ.
Trải qua lễ rửa tội của Lôi Hải không chỉ là dựa vào ý chí.
Cho dù Tiêu Chính Văn đang ở trạng thái đỉnh cao cũng chưa chắc có thể toàn mạng trở về.
“Tiêu Chính Văn, cậu… cậu phải suy xét cẩn thận. Dù không đi vào Lôi Hải, không cần tim Bạch Long đó cũng không thể đùa giỡn với mạng sống được”.
Giang Vạn Long lên tiếng khuyên can Tiêu Chính Văn.
Nhạc Trung Kỳ rất nghiêm túc nhìn Tiêu Chính Văn, một lúc lâu sau mới lắc đầu nói: “Nếu ngày mai không đi thì phải đợi một trăm năm nữa, sở dĩ hẹn cậu vào ngày mai chính là vì ngày mai là ngày đại nạn sấm sét một trăm năm mới có một lần”.
“Gọi là ngày đại nạn sấm sét tức là sức mạnh của Lôi Hải sẽ giảm gấp đôi bình thường”.
“Nếu người nào không biết mà tùy ý đi vào Lôi Hải thì chắc chắn sẽ chết”.
Nghe thế mọi người đều rơi vào im lặng…