Cả đời họ nịnh nọt hết người này đến người nọ tích lũy tài sản khổng lồ vì muốn để lại cho thế hệ sau của mình.
Nhưng mệnh lệnh này của Thiên Tử có nghĩa là những nỗ lực của nhà họ không chỉ là một thế hệ mà là nhiều thế hệ sẽ đổ sông đổ biển.
Cuộc sống sung túc của con cháu nhà họ sẽ không còn được đảm bảo nữa.
“Không thỏa đáng ư?”
Thiên Tử cười khẩy nói: “Vua Bắc Lương một lòng vì nước, biết rõ sẽ chết nhưng vẫn muốn đến Côn Luân, các ông nghĩ cậu ấy làm thế là vì mình sao?”
“Kế thừa vận mệnh Hoa Quốc không phải giả, nhưng cũng phải có rất nhiều điều kiện tiên quyết. Chuyến đi này của Tiêu Chính Văn là vì đất nước”.
“Nhưng đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, điều đầu tiên cậu ấy nghĩ đến lại là đất nước, còn trong lòng các vị ở đây có nghĩ đến đất nước hay không?”
“Trên đời này có một đám người đáng khinh như thế đấy, toàn ích kỷ nghĩ cho bản thân mình, nhưng lại xem thường những anh hùng có công với nước. Chỉ quan tâm đến túi tiền riêng, toàn một đám xấu xa”.
“Còn phải khiến người có công chết không nhắm mắt, khiến cuộc sống của vợ con người ta không no đủ, loại người này đúng đáng hận”.
“Người như thế đáng bị trừng phạt”.
“Người đâu!”
“Có!”
Hàng trăm cấm vệ ngoài cửa lập tức chạy vào Thiên Tử Các.
“Thiên Tử, hãy suy xét cẩn thận”.
Các vị trưởng lão cùng đứng lên vội vàng khuyên can.
Thiên Tử khoát tay với các vị trưởng lão tỏ ý họ yên tâm, sau đó nói với cung nhân bên cạnh: “Công khai những lời vừa rồi của các vị chủ chốt đất nước với người dân thông qua các truyền thông”.
“Để mỗi người dân Hoa Quốc đều nghe được những lời bàn luận của họ, sau đó các nơi chỉ làm một việc, để người dân quyết định sống chết và tài sản của họ. Nếu người dân đều cho rằng những lời các vị quan chức này nói đúng, hợp lý thì sẽ tôi không truy cứu nữa”.
“Ngoài ra, tôi sẽ rút lại tất cả các lệnh ban thưởng cho người thân Tiêu Chính Văn, tự mình xin lỗi với mọi người”.
Nghe Thiên Tử nói thế, người phát ngôn trong lãnh đạo của bốn gia tộc lớn đều khiếp sợ.
Công khai những lời họ vừa nói với người dân, không cần đến Thiên Tử giết họ, chỉ riêng người dân Hoa Quốc mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ để dìm chết họ.
“Thiên Tử, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi đồng ý Thiên Tử sắc phong người thân của Tiêu…”
“Xấc xược!”
Thiên Tử tức giận quát, đập vỡ miếng ngọc Như Ý trên bàn.
“Bộp!”
Một tiếng động vang lên, hàng trăm cấm vệ quân ở ngoài cửa đồng loạt kéo nòng súng.
“Cạch cạch cạch!”