“Keng!”
Kiếm Tần Vương chói lọi phát ra một tiếng vang thê lương phá tan không khí.
Mặc dù nhát kiếm này chưa chém xuống nhưng hầu như tất cả mọi người đều có thể nghe thấy vô số sinh linh sắp chết dưới kiếm kêu gào thảm thiết.
Andre sợ hãi, thậm chí ông ta không dám nói một câu.
Nếu Tiêu Chính Văn vung kiếm này ra thật thì ông ta chính là kẻ tội đồ của cả Âu Lục, bị mọi người ghi vào sách sử, bị hàng nghìn thế hệ đời sau mắng nhiếc.
“Quỳ xuống!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng quát.
Andre run rẩy ngẩng đầu lên, thù hằn nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn.
Ông lão gia tộc Kyle đó vịn vào lan can trên tàu, nước mắt giàn giụa.
Omar quỳ gối hướng về phía thầy của mình.
Một tiếng phịch vang lên, Andre khuỵu gối xuống trước vô số ánh nhìn.
“Xin cậu hãy giơ… giơ cao đánh khẽ!”
Andre quỳ xuống thật rồi.
Sứ giả hòa bình, cường giả cảnh giới Thiên Thần duy nhất của Âu Lục nghênh ngang trong giới thế tục đã quỳ gối.
Andre không sợ chết nhưng ông ta không thể chịu đựng được khiến cả Âu Lục bị bêu danh là giết hại nhiều người vô tội chỉ vì trách nhiệm của một mình ông ta.
Thậm chí sẽ khiến gia tộc Kyle bị chín gia tộc lớn khác ở Âu Lục cùng nhau tiêu diệt.
Andre vừa quỳ xuống, các thành viên khác của gia tộc Kyle cũng lần lượt bật khóc đau đớn.
Đây không chỉ là nỗi sỉ nhục của gia tộc họ mà là nỗi sỉ nhục của cả Âu Lục.
Andre được hàng nghìn người Âu Lục kính ngưỡng, được vô số người tôn thờ thế mà lại quỳ gối trước mặt một thanh niên Hoa Quốc không biết tên.
“Người… người đó là Andre đấy! Thế mà quỳ xuống thật kìa!”
Cừu Viễn Hàng ngạc nhiên nhìn Andre trên mặt biển, cực kỳ hãi hùng nói.
Câu nói của ông ta như sấm chớp làm rúng động trái tim của mỗi người Âu Lục có mặt ở đây.
Đây là đang nhắc lại nỗi sỉ nhục của họ.
Là đang nhắc nhở họ Andre thua rồi, từ nay về sau Andre sẽ bị Hoa Quốc giẫm đạp dưới chân mãi mãi.
Cả Âu Lục họ không còn ai có tư cách khiêu khích Hoa Quốc nữa.
“Tôi đã nói rồi mà, mọi chuyện đều đã có cậu Tiêu giải quyết”.
Lúc này Tần Vũ cũng chắp hai tay ra sau lưng kiêu ngạo đứng ở mũi tàu.
Lúc này anh ta rất tự hào vì mình là người Hoa Quốc, càng cảm thấy vinh hạnh mình là chiến hữu kề vai sát cánh chiến đấu với Tiêu Chính Văn.
Không chỉ là anh ta mà mỗi người dân Hoa Quốc có mặt trên tàu cũng cảm thấy vui sướng.
Tinh thần và tâm trạng của mỗi người đều thay đổi.
“Mau nhận sai với người dân Hoa Quốc!”
Tiêu Chính Văn chỉ vào hướng Đông Nam của Hoa Quốc.
Rắc rắc rắc!
Andre siết chặt nắm đấm vang lên tiếng răng rắc, ngực phập phồng lên xuống.
“Cậu… cậu… bắt nạt người quá đáng”.
Andre không cam lòng ngẩng đầu lên tức giận nhìn Tiêu Chính Văn.