Chiến Thần Bất Bại

Chương 206: Kiếm lệnh

Đường Thiên đáng thương chẳng còn sức lực đâu tới trả thù Lăng Húc, gã nằm liệt giường suốt ba ngày mới khá hơn nổi. Điều này khiến gã hiểu rõ, với chân lực hiện tại của gã, nếu dùng Hỏa Liêm Quỷ Trảo liên tục, không hạn chế, thân thể sẽ không chịu đựng nổi.
Lúc này gã mới nhớ ra, thân hình Quỷ Trảo nhìn thì gầy gò ốm yếu nhưng ẩn chứa lực lượng kinh người.
Khi Đường Thiên đứng dậy khỏi giường, bước khỏi phòng, nhìn kiếm thôn bừa bãi hoang tàn, không khỏi lặng đi.
Phía sau thôn trống trải hiu quạnh, khiến cả kiếm thôn bao phủ trong một bầu không khí bi thương.
Đã ba ngày sau trận chiến kinh tâm động phách, nhưng với kiếm thôn, điều này không nghĩa là kết thúc. Rất nhiều cửa nhà treo lụa đen, Đường Thiên hiểu, ngôi nhà này có người thân đã ra đi.
Gương mặt ai nấy đều lưu lại vẻ đau thương, nhưng lúc này mọi người không có thời gian để đau thương, chỉ có thể ra sức làm việc. Nhiều nơi trên bức tường bảo hộ kiếm thôn đã sụp đổ, các thôn dân cần nhanh chóng gia cố tường đất lấy nó làm chỗ dựa khi thạch sa thú tới.
Khi Đường Thiên tìm thấy Tạ Thanh, hắn đang ở trần, khiêng một khối gỗ lớn, không ngừng dầm tường đất.
Đường Thiên tới khiến thôn dân xao động, lập tức có người tới báo cáo với Tạ Thanh. Tạ Thanh vội vàng nhảy xuống, hơi ngạc nhiên hỏi: “Đại nhân, sao ngài lại tới đây? Nơi này rất hỗn loạn...”
“Khụ, ta không phải đại nhân gì cả, cứ gọi ta là A Thiên thôi.” Đường Thiên hơi ngại ngùng, gã hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi xây tường đất để chống lại thạch sa thú à?”
“Không phải.” Tạ Thanh cười khổ: “Bình thường thạch sa thú gần như không bao giờ tấn công thôn, bọn chúng rất ngốc nghếch. Tường đất chỉ để phòng ngừa một số dã thú.”
“Vậy lần này thì sao?” Đường Thiên ngạc nhiên hỏi lại.
“Là do con thạch sa thú vương kia.” Gương mặt Tạ Thanh lộ vẻ mệt mỏi, giọng nói cũng đầy lo lắng: “Thạch sa thú vương rất hiếm thấy, không ngờ nơi này lại có một con. Không có thú vương, thạch sa thú chỉ là một đám thú ngu ngốc, nhưng nếu có thú vương vậy rất nguy hiểm. Có điều cũng may đại nhân ra tay, bằng không lần này chắc thôn lành ít dữ nhiều rồi!”
“Ha ha! Tiện tay thôi! Không cần lo lắng!” Đường Thiên hai tay chống nạnh cười ha hả, miệng khiêm tốn nhưng mặt chẳng giấu nổi vẻ đắc ý.
Tạ Thanh vỗ trán: “Đúng rồi, mời đại nhân theo tôi.”
Tạ Thanh dẫn Đường Thiên tới một nhà kho, mở kho ra, cảm kích nói: “Những Ô Nha Kim này đều được thanh lý từ lần trước, đây đều là chiến lợi phẩm của đại nhân. Thôn quá nghèo nàn, không có gì để cám ơn đại nhân, thật xin lỗi...”
Tạ Thanh nói tới đây, khuôn mặt đã đỏ bừng.
Một lần ra tay của võ giả cấp Thiên Lộ có giá ít nhất mười vạn tinh tệ, đây là giá thị trường...
Đường Thiên vốn không định thu thù lao, hơn nữa gã cũng nhận ra kiếm thôn này cực kỳ ngèo đói, phòng ốc nơi này đều nhỏ bé rách nát. Ánh mắt gã hạ xuống môt đống kim loại trong kho, hỏi với giọng hứng thú: “Đây là Ô Nha Kim?”
Ô Nha Kim là một loạt những viên kim loại lớn nhỏ bất đồng, có màu xám tro lm đốm vàng, cầm trên tay vô cùng nhẹ nhàng.
Thứ kim loại này nhẹ thật!
Tạ Thanh nhìn thần sắc Đường Thiên biết gã lần đầu tiếp xúc với Ô Nha Kim bèn cười giới thiệu: “Ừm. Người bản địa chúng tôi vốn không dùng tới Ô Nha Kim làm gì, chỉ để bán cho thương nhân thôi. Nghe nói thợ máy rất thích chúng, chúng tôi thường dùng nó đổi lấy lương thực. Chất lượng đống Ô Nha Kim này không tồi. Nếu đại nhân có bằng hữu là thợ máy có thể dùng thử xem. Nếu đem bán cũng không đáng tiền mấy.”
Thợ máy?
Suy nghĩ đầu tiên của Đường Thiên chính là Sylar, gã gật đầu thoải mái: “Vừa hay ta có một bằng hữu là thợ máy, vậy ta lấy hếtn hé.”
“Vốn là chiến lợi phẩm của đại nhân mà!” Tạ Thanh trả lời: “Thật xin...”
“Ha ha, không cần để ý!” Đường Thiên đột nhiên tò mò: “Sao các ngươi không dọn tới nơi khác? Ta thấy địa thế nơi này bằng phẳng, không tiện phòng thủ, hình như cũng không nằm trên con đường giao thông quan trọng. Sao các ngươi không chuyển tới sau núi, ta thấy ngọn núi đó địa thế hiểm trở, dễ thủ khó công.”
Tạ Thanh thở dài một tiếng: “Cái này nói ra thì dài lắm. Gia tộc họ Tạ chúng tôi alf người trông kiếm.”
“Người trông kiếm?” Đường Thiên ngây người, lần đầu tiên gã nghe thấy cách gọi này.
Tạ Thanh cười khổ: “Cũng có liên quan tới sau núi mà đại nhân đề cập tới.”
“Ngọn núi này hiểm trở lắm sao?” Đường Thiên kinh ngạc, ngọn núi này đơn độc, cao ngất, vô cùng hiểm trở, như một thanh kiếm chĩa thẳng lên trời.
“Vâng.” Tạ Thanh giải thích: “Ngọn núi này tên là Thạch Kiếm Phong, tổ tiên vẫn lưu truyền dưới ngọn núi này trấn áp một thanh kiếm lai lịch rất lớn. Mà gia tộc họ Tạ chúng tôi là người trông giữ thanh bảo kiếm này.”
“Xem ra rất lợi hại!” Đường Thiên nghe vậy hai mắt bừng sáng.
Gương mặt Tạ Thanh cười khổ, bất đắc dĩ trả lời: “Nhưng thực tế chưa từng có ai thấy có bảo kiém gì. Tôi từng lên núi tìm bảo kiếm, đào sâu ba thước cũng không có chút dấu vết gì. Tổ tiên cũng không có ai từng thấy bảo kiếm. Trong thôn cũng nghi ngờ truyền thuyết này lưu lại rốt cuộc là thật hay giả.”
“Hả, chẳng lẽ vì vậy mà các người không đi?” Đường Thiên không nhịn được nói.
Tạ Thanh lại càng cười khổ, rõ ràng là chấp nhận.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên một thôn dân lảo đảo xông vào: “Thanh đại ca, không hay rồi! Không hay rồi!”
“Có chuyện gì?” Ánh mắt Tạ Thanh đột nhiên sắc bén như kiếm: “Thạch sa thú lại tới nữa à?”
“Không... không phải.” Thôn dân chạy quá gấp, thở không nên hơi, nói đứt quãng: “Kiếm lệnh... Thanh đại ca... huynh xem cái kiếm lệnh này...”
“Kiếm lệnh?” Ánh mắt Tạ Thanh nghiêm nghị hẳn.
Một tấm thẻ hìnht hanh kiếm màu bạc, trên có viết một chữ “Quách”.
“Quách thị kiếm lệnh!” Tạ Thanh biến sắc, thì thào tự nói: “Ai lại chọc gã ôn thần Quách Đông?”
Hắn truyền chân lực vào kiếm lệnh, một luồng hào quang bay ra từ kiếm lệnh, trong hào quang là một cỗ xe bạc quý giá, một thiếu niên tóc bạc và một gã lôi thôi đứng sóng vai trước xe.
Tạ Thanh và thôn dân đều biến sắc, ánh mắt hai người bất giác chuyển về phía Đường Thiên.
“Ồ, đây là ta và Tiểu Húc Húc à?” Đường Thiên chỉ vào cỗ xe bạc và người trong chùm sáng, hai mắt đầy vẻ vui mừng.
Song ngay lúc này, một giọng nói hung hãn mang đầy sát khí vang vọng từ trong kiếm lệnh ra.
“Thấy xe thấy người, lập tức bẩm báo, kẻ dám che giấu, cả thôn liên lụy, gà chó không tha!”
Thôn dân sắc mặt trắng bệch, gương mặt Tạ Thanh cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Ánh sáng trên kiếm lệnh tiêu tán, rơi xuống lại tay Tạ Thanh.
Đường Thiên vốn còn đang hiếu kỳ, nghe câu này lông mày nhíu lại, mất hứng: “Gã này là ai? Khẩu khí thật lớn!”
“Hỏa Nha Đao Phủ, chủ nhân của Quách thị kiếm thôn, Quách Đông!” Sắc mặt Tạ Thanh dần khôi phục bình tĩnh, nhưng sâu trong con ngươi vẫn lưu lại vẻ sợ hãi.
Đường Thiên sắc mặt mịt mờ: “Chưa từng nghe nói...”
“Quách Đông thành danh rất sớm, từ khoảng mười năm trước hắn đã thành võ giả cấp Thiên Lộ.” Tạ Thanh cắn môi: “Mà bảy năm trước, hắn tiến vào hạng dưới một vạn trên Thiên Lộ Bảng. Từ đó về sau hắn chưa từng rời Thiên Lộ Bảng, xếp hạng hiện giờ đang là thứ 9928!”
“Thiên Lộ Bảng?” Đường Thiên hai mắt bừng sáng, vô cùng hiếu kỳ: “Đó là cái gì? Bảng xếp hạng cao thủ à?”
Tạ Thanh nhìn sắc mặt Đường Thiên không như giả bộ, trong lòng lấy làm lạ, thực lực đại nhân cường đại như vậy, sao chút kiến thức thông thường cũng không biết?
Hắn vẫn kiên nhẫn giải thích: “Đúng vậy, Thiên Lộ Bảng là bảng xếp hạng có uy quyền nhất hiện giờ, nhưng chỉ võ giả cấp Thiên Lộ mới được đề danh trên bảng. Thiên Lộ Bảng do hai chòm sao lớn Tiên Vương và Tiên Hậu liên thủ tạo ra, bọn họ thông qua Tiên Võ Quán trải rộng khắp Thiên Lộ để thu thập tin tức, căn cứ cảnh giới, võ kỹ, chiến tích để định ra bảng xếp hạng.
“Ô ô ô, mau xem xem, có ta không?” Đường Thiên nghe có đồ chơi hay vậy lập tức hứng thú.
“Đại nhân cứ tới Tiên Võ Quán mua một tờ báo Tiên Võ sẽ biết.” Tạ Thanh giới thiệu: “Trên đó có rất nhiều tin tức về Thiên Lộ, cao thủ nào đột nhiên xuất hiện, thiên tài của thế gia nào đó gần đây làm chuyện lớn gì, trên đó đều có giới thiệu. Nếu đại nhân muốn hiểu thêm về Thiên Lộ, báo Tiên Võ là lựa chọn không tồi.”
“Tiên Võ Quán ở đâu?” Trong lòng Đường Thiên ngứa ngáy, gần đây thực lực của gã gia tăng, đã bước chân vào cấp Thiên Lộ, vậy chẳng phải tên tuổi mình sẽ xuất hiện trước toàn bộ thế giới?
Vậy thật sung sướng biết bao!
Còn về Quách Đông, à, hắn là ai?
Trẻ nít xếp hạng gần vạn cũng dám kiêu ngạo như vậy? Hừ!
Tạ Thanh lắc đầu: “Thôn chúng tôi quá vắng vẻ, không có Tiên Võ Quán, nếu đại nhân muốn mua báo Tiên Võ cần tới thành phố lớn, đã lâu rồi tôi ko chú ý tới chuyện này.
Tạ Thanh thầm thở dài trong lòng, trước kia hắn còn tràn ngập ý chí chiến đấu, dã tâm bừng bừng, song sự thật khiến hắn hiểu, hắn chỉ là một người bình thường tới mức không thể bình thường hơn, cách xa thiên tài cả vạn dặm.
Thiên Lộ Bảng, đó là chiến trường của thiên tài, liên quan gì tới mình.
Mình chỉ là một thằng nhóc nghèo nàn trong một kiếm thôn ở thâm sơn cùng cốc thôi.
Chỉ có người như đại nhân mới có thể liên quan tới báo Tiên Võ, trong lòng Tạ Thanh vô cùng hâm hộ.
Đường Thiên nghe Tạ Thanh nói vậy, trong lòng mất mát, đột nhiên suy nghĩ xoay chuyển, chẳng phải có thẻ Quang Minh à?
Không khéo trong đó có bán?
Trong cửa hàng của thẻ Quang Minh bán đủ các thứ kỳ quái, khiến Đường Thiên vô cùng ấn tượng.
Nghĩ lại thấy không sai, Đường Thiên vội tạm biệt Tạ Thanh, về phòng mình, lập tức truyền chân lực vào thẻ Quang Minh.
Đã lâu lắm rồi gã không để ý tới thẻ Quang Minh, không tu luyện thì chiến đấu, chuyện võ hội Quang Minh gì gì đó đó gã đã sớm vứt khỏi đàu.
Trong thẻ Quang Minh còn không ít điểm cống hiến, mỗi tháng gã đều có một lượng điểm nhất định, tới giờ cũng là con số không nhỏ. Có điều lcú này cũng bất chấp mọi chuyện, vội vàng tìm xem có bán báo Tiên Võ không.
Thật không ngờ người bán không ít, hơn nữa giá khá rẻ, Đường Thiên không nói một lời, lập tức mua tờ gần nhất.
Võ giả của võ hội Quang Minh thường xuyên ở những nơi rừng rú hoang vắng, chẳng thể nào mua được báo Tiên Võ. Mà thẻ Quang Minh truyền tống mặc dù đắt một chút, nhưng với những kẻ giàu có lại chẳng hề đáng kể.
Đường Thiên chỉ là gã nghèo kiết xác, song lúc này báo Tiên Võ lại thu hút gã hơn.
Rất nhanh chóng, một tấm thẻ có vẽ chòm sao Tiên Vương và Tiên Hậu màu xanh da trời xuất hiện trong thẻ Quang Minh của Đường Thiên.
Tấm thẻ màu xanh da trời, vô cùng mỹ lệ.
Đường Thiên không chờ nổi truyền chân lực vào trong thẻ.
Mình xếp hạng bao nhiêu đây? Thật khiến người ta tò mò!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất