“Đã điều động hết cả căn cơ của Hoa Sơn chúng ta rồi”.
Mặc dù Khúc Hoành đã nghĩ đến việc ngày nào đó Hoa Sơn chắc chắn sẽ xuống tay với Tiêu Chính Văn, nhưng không ngờ ngày đó vừa đến đã điều động mười một cao thủ cảnh giới Thiên Thần.
Thế trận này gần như có thể hủy diệt thế giới.
Nếu là ở Âu Lục hay Phi Lục, mười một cao thủ cảnh giới Thiên Thần không cần ra tay, đối phương đã chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
“Hừ! Tiêu Chính Văn không nên đánh con trai của Từ Thiên Thuật, cậu ta nghĩ cậu ta là cái gì? Từ Thiên Thuật có danh tiếng cực cao ở vùng ngoài lãnh thổ”.
“Là người xuất sắc nhất trong cảnh giới Thiên Thần bốn sao”.
“Tiêu Chính Văn nghĩ mình đã đột phá cảnh giới Thiên Thần là có thể một tay che trời sao? Đúng là ngu xuẩn!”
Nói đến đây, đôi mắt ông Chu lóe lên tia lạnh lùng đến thấu xương.
Trước đó tin tức Tiêu Chính Văn giả chết, ngay cả ông ta cũng bị lừa.
Nhất là khi Từ Vĩnh Hạo đích thân nói chuyện một mình Tiêu Chính Văn giết sạch bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần của Âu Lục, ông Chu suýt nữa tìm một nơi chui xuống.
Cách thay xà đổi cột này quả là cực kỳ xuất sắc.
Không chỉ giấu được cả võ tông và năm đại danh sơn trong Hoa Quốc, mà ngay cả Âu Lục cũng bị Tiêu Chính Văn qua mặt.
Cũng chính vì Từ Vĩnh Hạo đưa tin chính xác về, Hoa Sơn mới điều động đến thế trận mới như thế.
Nếu bốn Thiên Thần huyền cấp hai sao của Âu Lục cũng chết trong tay Tiêu Chính Văn thì lần này Hoa Sơn sẽ đưa hết cao thủ ra.
Với thực lực lớn mạnh của hai vị ở Âu Lục có thể nghiền nát Tiêu Chính Văn.
“Haizz! Nói cụ thể ra thì Tiêu Chính Văn xứng đáng là nhân tài trẻ tuổi của Hoa Quốc. Một mình cậu ta mà có thể tiêu diệt được bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần, thậm chỉ đủ để sánh ngang với Bạch Khởi năm đó”.
“Cứ giết cậu ta như thế thì tôi thấy hơi đáng tiếc”.
Khúc Hoành lẩm bẩm, lắc đầu nói.
Một người chèn ép cả Âu Lục, ép tất cả vương tộc và quý tộc ở Âu Lục phải quỳ dưới chân, đây là khí thế anh hùng ở mức nào chứ.
Nếu Khúc Hoành có căn cơ ở Hoa Sơn thì cho dù thế nào, ông ta cũng nghĩ cách ngăn cản.
“Hừ! Mềm lòng nhân từ quá mà! Một cường giả không chịu nghe chúng ta sắp xếp chính là hòn đá cản đường phía trước của chúng ta, người như thế càng mạnh thì càng bất lợi cho chúng ta”.
“Không giết cậu ta, sau này làm sao giành được vị trí Thiên Tử”.
Ông Chu lạnh lùng dạy dỗ.
…
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chính Văn bảo Lãnh Kế Hồng lái xe đưa ba mẹ con Khương Vy Nhan đến sân bay.
Đồng thời, gần dinh thự đã bày bố xong trận pháp, chỉ còn đợi Hoa Sơn đến.
Vừa đến buổi trưa, bầu trời vốn dĩ còn đang trong xanh bỗng mây đen ùn ùn kéo đến, gió to nổi lên.
Một áp lực cực mạnh lao đến bao trùm cả dinh thự chỉ trong chốc lát.
“Đến nhanh đấy!”