“Nói một cách chính xác thì sư phụ tôi vốn dĩ là cường giả trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, chỉ là khi đó tôi cảm thấy vùng ngoài lãnh thổ cách mình quá xa nên cũng không để tâm nhiều tới những chuyện mà ông ấy kể về vùng ngoài lãnh thổ!”
Độ Thiên Chân Nhân nói tới đây thì vội vàng ngẩng đầu: “Chủ thượng, tôi nghe mấy đệ tử nói cậu vừa đánh Trương Tử Trần? Mặc dù tên này không đáng e sợ nhưng Từ Thiên Thuật thật sự rất có tiếng tăm ở vùng ngoài lãnh thổ!”
“Chủ thượng cần phải cẩn thận hơn, loại người như Từ Thiên Thuật có lòng dạ hẹp hòi, ông ta nhất định sẽ tìm tới để báo thù!”
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, cho dù Từ Thiên Thuật không chủ động đánh thì Tiêu Chính Văn cũng sẽ không ngồi yên nhìn cường giả ngoài lãnh thổ thèm khát ngôi vị Thiên Tử!
Ngay từ đầu, sự xung đột giữa anh và cường giả ngoài lãnh thổ đã là điều không thể tránh khỏi.
Vì vậy, Tiêu Chính Văn không hề quan tâm đến thể diện của đám người Trương Tử Trần.
Ngược lại, sau khi đám người Trương Tử Trần trở về Thiên Sơn, Lạc Trường Sinh và Cổ Thiên Đức nghe được chuyện này, trên mặt đều lộ vẻ chế nhạo.
Lần này, Tiêu Chính Văn đích thân ra tay đánh đệ tử yêu quý của Từ Thiên Thuật, sau này khi Từ Thiên Thuật trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, nhất định sẽ không tha cho Tiêu Chính Văn.
“Hừ, tên Tiêu Chính Văn này đúng là khó giải quyết thật, nhưng lần này xem ra chúng ta có thể làm được việc lớn rồi!”
Cổ Thiên Đức nheo mắt nói.
Tối hôm đó, toàn bộ sự việc đã bị một số phương tiện truyền thông đưa tin.
Sau khi nhìn thấy tin tức này, toàn bộ Hoa Quốc đều kinh ngạc.
Thực ra có rất nhiều người bình thường không hề biết gì về vùng ngoài lãnh thổ và cuộc đấu giữa các cường giả.
Nhưng sau khi nghe người của năm đại danh sơn giải thích, mọi người mới hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc này.
Vài ngày nữa sẽ đến ngày diễn ra cuộc đấu lớn, không ít người bắt đầu lo lắng, không ai muốn cảnh tượng năm xưa lại xuất hiện lần nữa.
“Sao vua Bắc Lương có thể không màng đến sự an nguy của chúng ta chứ?”
“Hừ, đừng nghĩ anh ta chính nghĩa khi trước đây ra mặt đánh viện phó Thiên Sơn vì người dân chúng ta mà lầm. Kết quả hai việc này không giống nhau đâu. Một khi liên quan đến chuyện sống chết thì anh ta sẽ run sợ ngay!”
“Đúng vậy, đáng tiếc tôi chỉ là một người bình thường, nếu như tôi có năng lực như Tiêu Chính Văn thì tôi sẽ sẵn sàng giao tinh huyết của mình ra!”
Trong chốc lát, trên mạng có rất nhiều lời bình luận, không ít người hóng chuyện không rõ thực hư cũng bị một số người có động cơ lôi vào cuộc.
Nhiều người cao tuổi cũng bàn luận chuyện này từ đầu ngõ đến cuối phố.
Nhưng cũng có người nói tốt về Tiêu Chính Văn, dù sao thì những điều Tiêu Chính Văn làm trước đây đều khắc ghi trong lòng người dân Hoa Quốc.
“Thực ra, theo tôi thấy, chuyện này không thể trách vua Bắc Lương được, sau khi giao tinh huyết ra thì ai cũng sẽ trở thành kẻ vô dụng thôi!”
“Đúng vậy, vua Bắc Lương đã cống hiến đủ cho Hoa Quốc rồi, bây giờ lại muốn người ta giao tinh huyết thì thật quá đáng!”
“Đúng thế, vua Bắc Lương cũng không nợ ai, dựa vào đâu mà bắt người ta hy sinh lớn vậy chứ!”