Bây giờ Tiêu Chính Văn đã trở thành hy vọng duy nhất của Hoa Quốc, cho dù không thể giúp gì được cho Tiêu Chính Văn nhưng ít nhất cũng không thể ngồi nhìn bọn họ cứ tiếp tục quá đáng như vậy, mười mấy người vây đánh một mình Tiêu Chính Văn!
“Hừ, quá đáng? Thể diện ư? Những thứ đó bao nhiêu tiền một cân? Trong mắt những người như chúng tôi, tất cả những thứ đó đều là vật ngoài thân, chúng tôi chỉ muốn có kết quả! Những thứ khác đều không quan trọng!”
Kokura Nosuke lạnh lùng đáp lại.
Những người đạt đến trình độ như bọn họ đã không còn quan tâm những hư danh trong mắt giới thế tục từ lâu!
Chỉ có người sống mới có thể có tư cách nói đến danh tiếng.
Người chết chỉ là một xác chết lạnh lẽo mà thôi!
Không đợi Thiên Tử kịp lên tiếng lần nữa, Tiêu Chính Văn cười nhạt, ngoắc ngón tay về phía đám người nói: “Các ông cùng lên đi, đỡ phải phiền phức!”
Cái gì?
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, sắc mặt của tất cả các cường giả ngoài lãnh thổ đều nhất thời trở nên lạnh tanh!
Vây đánh Tiêu Chính Văn là ý muốn của họ.
Nhưng Tiêu Chính Văn lại chủ động bảo bọn họ vây đánh, đây rõ ràng là đang xem thường bọn họ!
Cho dù ở vùng ngoài lãnh thổ thì có ai trong số bọn họ không phải là người hoành hành bá đạo ở khắp bốn phương chứ?
Kết quả khi trở lại giới thế tục lại bị một thằng nhóc cảnh giới Thiên Thần một sao coi thường như vậy!
“Ầm!”
Đột nhiên có mười mấy luồng khí tức tỏa ra, đồng thời khóa chặt người Tiêu Chính Văn!
Lần này sẽ không còn ai nương tay nữa.
Đối mặt với một thằng nhóc cảnh giới Thiên Thần một sao, nếu như bọn họ có nhiều người như vậy mà còn bị giết chết trong một đòn thì bọn họ thật sự chẳng bằng một con chó!
“Không ổn rồi, mọi người mau chạy, một khi trận chiến này nổ ra, chúng ta đều phải chết!”
Andre vội vàng quay đầu hét lên với người của mười đại gia tộc.
Người của mười đại gia tộc đương nhiên cũng không ngốc.
Mười mấy cao thủ cảnh giới Thiên Thần hai sao thậm chí là ba sao ra tay cùng lúc, chỉ riêng về hậu quả sau đó cũng đủ để xé nát bọn họ ra thành từng mảnh!
Không chỉ những người của Âu Lục đã lui xa ra ngàn cây số mà ngay cả đám người Hoa Quốc cũng rối rít cũng lui ra xa gần mười cây số.
Lúc này ,Võ Thí Thiên nhìn về phía Tiêu Chính Văn từ xa, nhưng sâu trong lòng ông ta lại vô cùng không cam lòng!
Nếu nói lần đối đầu với mười một lão già Hoa Sơn trước đó đã chạm đến lòng tự tôn của Võ Thí Thiên, vậy thì lần này đã khiến cho Võ Thí Thiên không còn đất dung thân!
Trên bầu trời có vô số tia chớp khổng lồ đan xen thành hình rắn, vặn mình trên không trung, trong không khí ngập tràn sát khí.
Mười mấy cường giả ngoài lãnh thổ gần như lấy vũ khí ra cùng một lúc!
“Tiêu Chính Văn, cho dù hôm nay cậu có chết ở chỗ này thì tên của cậu cũng sẽ được đưa vào lịch sử!”
Kokura Nosuke trầm giọng nói.