Không ai kịp nhìn thấy kiếm này của Ẩn Kiếm thánh.Không phải là không thấy rõ, mà là không nhìn thấy.
Cổ họng bốn người kia cũng có một lỗ máu. Cả bọn gục trong vũng máu, hơi thở không còn.
"Đại không kiếm…" Tạ Thanh thì thào, trong mắt đầy quyết tâm.Gã là người có ý thức trách nhiệm rất cao.Nếu giờ đã trở thành truyền nhân duy nhất của Ẩn kiếm lưu, thì gã rất tự giác nhận trách nhiệm vào người.
"Mấy tiểu bằng hữu này của ngươi rất được.Gặp mặt nghĩa là có duyên, mấy thứ này, tạm coi như lễ gặp mặt đi."
Giọng Ẩn Kiếm thánh nhàn nhạt từ Hoang kiếm tùng truyền tới. Lão vung tay áo, vài luồng sáng từ Hoang kiếm tùng bay ra đến trước mặt mọi người, rồi từng cái dừng lại.
Bên trong vầng sáng trước mặt Đường Thiên bập bềnh một tấm thẻ.Trong vầng sáng trước mặt Lăng Húc là một cái chuông gió màu bạc. Cái chuông do hai cái ngân dương giác tinh xảo hợp thành.
Vầng sáng trước mặt Hạc là một thanh tiểu kiếm.
Vầng sáng trước mặt Đinh Đang, cũng là một tấm tạp phiến.
Của Manh Huyền lão nhân, là một cuộn tơ nhỏ.
Còn trước mặt phụ tá câm, là một viên đan dược. truyện được lấy tại TruyenFull.com
"Đường tiểu bằng hữu, tuổi còn trẻ đã luyện được võ hồn bạch ngân,thực là giỏi. Hỏa Liêm Quỷ Trảo của ngươi đã bước vào hàng ngũvõ kỹ vô song, nhưng muốn trở thành chuyên gia cận chiến, ngươi còn khiếm khuyết rất nhiều. Tấm thẻ này tặng cho ngươi. Hắn suốt đời long đong, tâm tính luôn buồn bực không an, đến lúc sắp chết cũng không được giải thoát. Ta với hắn tương giao mấy chục năm, thấy thế không đành lòng, nên lúc hắn sắp chết, dùng Ma Phong kiếm phong ấn hắn thành võ hồn, hóa thành tấm thẻ này. Tặng cái này cho ngươi, ta cũng có tư tâm. Ta không muốn tuyệt kỹ của bạn thân biến mất. Ngươi có thể lĩnh ngộ võ kỹ vô song, thiên phú đương nhiên là cực tốt.Hy vọng ngươi có thể lĩnh ngộ tấm thẻ này."Đây tuyệt đối là câu nói dài nhất của Ẩn Kiếm thánh, dù với Tạ Thanh cũng chưa từng nói nhiều đến vậy.
Đường Thiên hiếu kỳ xem kỹ tấm thẻ.Trên mặt thẻ có một đôi mắt, một đôi mắt vô cùng phẫn nộ.
"Đây là loại thẻ gì?"Đường Thiên ngẩng đầu, hiếu kỳ hỏi.
"Không biết." Ẩn Kiếm thánh thản nhiên đáp: "Hắn tu luyện chính là quyền pháp, xuất thân danh môn. Hắn tên là Tang Khổ, đã từng là một trong những nắm tay cứng nhất thời đó."Đinh Đang biến sắc, kinh hô: "Thôn Quang Thiết Quyền Tang Khổ!"
"Nổi tiếng lắm hả?" Đường Thiên quay sang, kinh ngạc.
"Vô cùng nổi tiếng!" Đinh Đang nghiêm túc đáp: "Ông ấy là một trong những quyền võ giả kiệt xuất nhất thời của mình. Thôn Quang Thiết Quyền của ông ấy, nghe nói có thể nuốt cả ánh sáng. Ông ấy được xưng là quyền võ giả tiếp cận quyền thánh nhất."
"Oa, cả ánh sáng cũng diệt được, lợi hại quá!" Đường Thiên vô cùng hưng phấn.Ẩn Kiếm Thánh nói xong, cũng không để ý tới Đường Thiên nữa, nói với Lăng Húc: "Cái dương giác phong linh này, cùng với cây thương của ngươi đều là bí bảo của Bạch dương tinh tọa. Năm đó ta vô tình đạt được, giờ trả lại cho ngươi."
Lăng Húc ngẩn người, cây thương của mình?Gã cầm lấy phong linh và ngân thương so sánh, chùm tua đỏ của ngân thương bỗng phóng ra hai sợi tơ hồng quấn vào dương giác phong linh.
Lăng Húc tròn mắt, sao gã chưa từng nghe qua ngân thương còn có phong linh nhỉ?Ẩn Kiếm thánh tiếp tục quay sang Hạc: "Thiên phú của ngươi là cao nhất trong đám người này, kiếm tâm vững chãi, đáng tiếc… bí bảo bạch ngân Tiên Nữ tọa, Ô Châu phụ kiếm này, ta tặng cho ngươi."
Hạc trầm tĩnh: "Đa tạ!"
Dứt lời, Hạc kiếm trong tay giơ ra hướng tiểu kiếm quơ một cái, tiểu kiếm như bị nam châm hấp dẫn, bay về phía Hạc kiếm.
Hạc bấm kiếm quyết, nhẹ vạch một cái, tiểu kiếm kêu boong boong, hóa thành mười hai thanh tiểu kiếm, xoay tròn trên đầu Hạc như một cái ô nhỏ.Ẩn Kiếm thánh mắt đầy tán thưởng, thiên phú về kiếm của người này, quả thực kinh người.
Lão chuyển sang Đinh Đang: "Tạp phiến trước mặt ngươi kia, gọi là Tuyệt Trần."
Lại nói với Manh Huyền lão nhân: "Cuộn tơ này gọi là Ngân Mã Tông, bí bảo của Thiên Mã tọa."
Rồi nói với phụ tá câm: "Tam Luyện đan."
"Hai vị hồn tướng bằng hữu, hạnh ngộ.Vật hồn tướng có thể sử dụng, tađã dùng hết, nên không có gì để tặng được, rất tiếc."Ẩn Kiếm thánh nói với Binh và Ma Địch.
"Không sao!" Binh phất tay, vẻ rất phóng khoáng, nhưng rồi lập tức lộ ra sắc mặt vô lại: "Không dùng được cũng không sao, cứ cho thêm mấy món đi, ta đem bán cũng được."
Ma Địch nhẹ nhàng chào hỏi: "Có thể thấy phong thái một kiếm thánh, Địch đã vô cùng vinh hạnh.Mấy thứ tục vật, xin ngài đừng bận tâm."
Ẩn Kiếm thánh đương nhiên chẳng thèm để ý tới Binh, chỉ gật đầu với Ma Địch."Tạ Thanh, luyện tập cho tốt, lúc nào luyện thành Đại Không kiếm, hồn vực Ma Phong kiếm mới lại mở ra, ta sẽ gặp lại ngươi."
Lời còn chưa dứt, biển mây không bờ bến như thủy triều rút về Hoang kiếm tùng.
Tầm mắt xung quanh, lại khôi phục như thường.
Biển mây thu nhỏ cực nhanh, chỉ còn một điểm xám nhỏ, rồi tiêu thất không thấy.
Mọi người như tỉnh mộng, chỉ là ngọn Thạch Kiếm phong cao vút đã biếnmất, chỉ còn lại đầy đá vụn.Năm người Ngũ Sát đoàn cũng biến mất, chỉ lưu lại vết tích cháy đen trên đất, biểu thị nơi đây đã trải qua một trận đánh nhau kịch liệt.
Như đã trải qua mấy đời.
"Thật keo kiệt, nhiều đồ như vậy cũng không thèm để lại."Binh lầm bầm, đối với việc đối phương không thèm để ý đến gã, hiển nhiên rất là ý kiến.
Không ai để ý tới gã.Trận chiến này, đối với người nào, cũng tạo một cảm giác xung động trước nay chưa từng có.
Kiếm Thánh đó!
Đây là vị kiếm thánh đầu tiên họ được gặp.Uy lực giơ tay nhấc chân là hủy thiên diệt địa, khiến người ta phải sợ run. Kiếm không nhìn thấy, không ai có thể tránh được.
Kể cả người có trực giác cường hãn đứng đầu như Đường Thiên, mà ngay trước khi kiếm thánh động thủ, cũng không nhận ra bất cứ dị động nào.Tuy vậy, từ trận chiến này, người nào cũng có thu hoạch khá lớn.
Tạ Thanh có thêm một thanh kiếm xám nhạt, nhìn qua giống một thanh kiếm cũ bình thường, không chút đặc biệt.
"Ma Phong kiếm là thế này à?" Đường Thiên vò đầu, có chút kinh ngạc, rồi hỏi Tạ Thanh: "Giờ ngươi định làm gì? Thạch Phong kiếm không còn rồi, các ngươi cũng không cần thủ ở đây nữa, không bằng ngươi đi với chúng ta tới Nam Thập Tự tọa đi!"
Tạ Thanh lắc đầu: "Đa tạ ý tốt của đại nhân, nhưng Tạ Thanh muốn ở lại nơi này. Tuy rằng không biết gia sư có còn hậu nhân hay không, nhưnglỡ vẫn còn thì sao?Tạ thị là người thủ kiếm, bây giờ còn được truyền thừa Ẩn kiếm lưu.Đây là ân điển của gia sư, nên ta muốn chờ hậu nhân của người. Hơn nữa, từ bây giờ ta phải tu luyện Ẩn kiếm lưu, bắt đầu đã muộn, càng cần phải chuyên tâm."
Lăng Húc nghe thế, vỗ vỗ vai Tạ Thanh, tán thưởng: "Nói đúng lắm! Có tình có nghĩa! Trang nam nhi là phải như thế!"
Đường Thiên cũng thấy có lý, gật gật đầu: "Ừ, đúng, đúng!"
Binh bỗng chen vào: "Ngươi đã muốn ở lại Ô Nha tọa, vậy không bằng giúp chúng ta thu mua Ô Nha kim đi.""Các người vẫn còn cần Ô Nha kim?" Tạ Thanh kinh ngạc. Ô Nha kim ở Ô Nha tọa cơ hồ đã bị bọn họ càn quét không còn, vậy mà vẫn còn cần Ô Nha kim. Tạ Thanh tuy không rõ họ cần Ô Nha kim để làm gì nhưng vẫn không chút do dự gật đầu: "Không thành vấn đề!"
"Binh đại thúc, người thật tham lam!"Đường Thiên chỉ vào mũi Binh, tựa như phát hiện ra đại lục mới.
Da mặt Binh đã sớm dày mo, đang định đắc ý khoe khoang vài câu, đã nghe thấy Đường Thiên tùy tiện nói: "Yên tâm đi, lời lãi vụ này cho ngươi một phần!"Binh nghe thế vô cùng đau lòng, vội nói: "Tính phần tham gia của ngươi, lợi nhuận Ô Nha kim do Tạ thôn thu mua cho ngươi mười phần trăm."
Binh sợ Đường Thiên rộng rãi đem tiền cho Tạ Thanh quá nhiều nên quyết định luôn phần định mức ấy.
Tạ Thanh cười cười: "Không cần, xin yên tâm, ta nhất định sẽ tận tâm thu mua."
Tạ Thanh thầm ghi nhớ việc Ô Nha kim rất quan trọng với bọn Đường Thiên. Còn đối với định mức gì đó, gã thực không thèm để ý, đối với bọn Đường Thiên chỉ có lòng cảm kích mà thôi.Binh rất vui, cho tiền cũng không lấy, thực là người tốt a!
Hắn vừa định mở miệng, đã thấy Đường Thiên vung tay: "Như vậy sao được? Ít quá! Mười lăm phần trăm! Tạ Thanh, ngươi phải lấy! Nhất định phải lấy! Nếu không chúng ta không làm ăn nữa!"
Oong!Binh hết sức đau lòng.
Tên khốn kiếp này, không lo việc nhà không biết củi gạo dầu muối tốn bao nhiêu tiền mà!
Mười lăm phần trăm đó! Mười lăm phần trăm ngươi có biết tương đươngbao nhiêu tiền không? Đồ phá hoại, mở miệng là làm mất bao nhiêu tiền! Khốn kiếp!
Tạ Thanh thấy Đường Thiên kiên quyết như vậy, bất đắc dĩ cười: "Được rồi, ta nghe lời đại nhân."
Đường Thiên tức thì mặt mày rạng rỡ: "Ha ha, từ nay chúng ta đều là người mình rồi!"
Tạ Thanh trong lòng ấm áp. Gã không hề biết rằng, bây giờ đáp ứng lời kia, sau này đem lại cho Tạ thôn tiền bạc không biết bao nhiêu mà kể! Tạ Thanh vô cùng cảm kích, trong lòng bắt đầu tính toán xem làm thế nàođể thu mua được nhiều Ô Nha kim nhất.
Bọn Đường Thiên trở lại Tạ thôn, rồi chia tay nhau.
Đinh Đang muốn về nhà đưa máu cho em gái.Manh Huyền và phụ tá cũng khởi hành.Bọn họ phải đến tinh môn dẫn vào hồn khu, nên phải đến thànhTam Hồn. Đi bằng cửa Võ Hồn điện chỉ có Đường Thiên và hồn tướng đi được mà thôi, không thể mang người khác theo vào được.
Ô Nha tọa vừa hay có một tinh môn thông tới thànhTam Hồn, nhưng lại không ở trên tinh cầu chỗ bọn Tạ Thanh.Đường Thiên cũng phải đi, Tái Lôi còn đang trốn trong kho quân giới.
Lúc Đường Thiên đến, Tái Lôi sáng rỡhai mắt, đầy kỳ vọng hỏi: "Ngươi mua được bao nhiêu Ô Nha kim?"
Đường Thiên dựng thẳng một ngón tay.
"Một nghìn cân?" Tái Lôi kích động.
Đường Thiên lắc đầu: "Một vạn cân!"
Tái Lôi hưng phấn hét lên, nhảy nhót, hai tay che mặt, không thể tin nổi:"Phát tài! Phát tài rồi! Chúng ta phát tài rồi!"
Một vạn cân, nghĩa là năm mươi ức tinh tệ!
Con số khổng lồ như thế khiến Tái Lôi muốn hôn mê.
Cũng nghĩa là có tinh tệ vô biên vô hạn, vô số tài liệu quý hiếm, kinh phí nghiên cứu dồi dào,…
Phát tài, phát tài lớn!
"Đừng cao hứng quá sớm!" Đường Thiên đổ một xô nước lạnh: "Ô Nhakim đã tới tay rồi, nhưng làm sao biến thành tinh tệ đây?"
Tái Lôi sững người.
Đúng rồi, Ô Nha kim đã tới tay, có nghĩa có thể đổi thành tinh tệ.
Nhưng trừ bọn họ đâu có ai biết giá trị của Ô Nha kim. Đã không biết giá trị, thì đâu có ai nguyện ý vì nó ra tiền!
Tái Lôi tỉnh táo lại ngay, trong đầu vẽ liền kế hoạch, đôi mắt lóe sáng liên hồi.Quyết tâm kiếm tiền của thiếu nữ ta, cả Kiếm Thánh cũng đừng mong làm dao động!