Nếu không phải vì Hứa Văn Văn có quan hệ tốt với Trần Hân lúc còn đi học, hôm nay còn là sinh nhật của Trần Hân, thì chỉ dựa vào đám người này không thể mời được quý nhân ở trên cao như Hứa Văn Văn.
“Lý Tiểu Phi, cậu đủ chưa thế?”
Không để Trần Hân lên tiếng, một giọng nói vô cùng trong trẻo tức giận nói với Lý Tiểu Phi.
Chủ nhân của giọng nói này chính là Hứa Văn Văn.
Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn Hứa Văn Văn.
Chỉ thấy hai mắt Hứa Văn Văn ngân ngấn nước, không khỏi run lên bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn nói: “Sao lại là anh?”
Vừa nghe nói thế tất cả mọi người đều kinh ngạc sững sờ.
Tiêu Chính Văn chỉ bình thản gật đầu.
Thế nhưng một giây sau, Hứa Văn Văn đã thay đổi vẻ lãnh đạm, đẩy Lý Tiểu Phi đang chắn trước mặt cô ấy ra rồi lao vào trong lòng Tiêu Chính Văn.
Nhớ năm đó, cô ấy mới chỉ là một cô bé mười hai, mười ba tuổi.
Bởi vì đại quân nước Hùng tiến quân xâm lược nên lâm vào cảnh sống lang thang, bố bị binh lính nước Hùng dùng dao đâm chết.
Chỉ có cô ấy và mẹ là chạy thoát được.
Thế nhưng giữa đường lại gặp phải sự truy sát của đại binh nước Hùng, hơn nữa ngay cả một cô bé mới mười hai, mười ba tuổi mà mấy tên súc vật đó cũng không chịu bỏ qua.
Hai mươi mấy tên lính nước Hùng có ý đồ làm nhục hai mẹ con cô ấy, vào lúc hai mẹ con Hứa Văn Văn đã hoàn toàn buông xuôi, một thân hình cường hãn đột nhiên xuất hiện, giết hết toàn bộ đại binh hai mươi mấy tên lính nước Hùng!
Đồng thời cũng giải cứu được hai mẹ con cô ấy.
Thế nhưng lúc đó nhà của Hứa Văn Văn đã bị lửa lớn thiêu rụi, mặc dù đã cùng với mẹ trốn chạy khỏi quê hương, thế nhưng chặng đường phía trước dài đằng đẵng, hai mẹ con cô ấy nào còn phương hướng gì nữa?
Chính người thanh niên đã cứu lấy mạng sống của hai mẹ con cô ấy đã đưa bọn họ tới nơi an toàn, lại còn cho thêm tiền, đưa cô ấy lên tàu hỏa, còn cho bọn họ một khoản phí sinh hoạt không nhỏ.
Từ sau lúc đó, mỗi năm cô ấy và mẹ đều sẽ nhận được một khoản tiền như nhau.
Mặc dù mỗi khoản tiền đều không ghi tên người gửi.
Thế nhưng không cần phải đoán, cô ấy cũng biết nhất định chính là ân nhân đã cứu bọn họ!
Cô ấy còn nhớ khi đó trước khi lên tàu hỏa đã từng hỏi họ tên của vị ân nhân này.
Đối phương lại chỉ nói cho cô ấy biết anh ấy chỉ là một binh lính bình thường của quân Phá Long!
Từ đó, gương mặt kiên nghị kia đã khắc sâu trong lòng Hứa Văn Văn.
Mãi tới hôm nay, khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Chính Văn, Hứa Văn Văn thấy như đã trải qua một quãng thời gian dài dằng dặc.