“Cho dù cậu ta muốn phá vỡ đột phá của Đàm Hồng thì cũng phải hỏi xem người của phái Thiên Sơn có đồng ý hay không! Đến lúc đó, không những không có cách nào ngăn cản Đàm Hồng đột phá, ngược lại còn bị một đám cao thủ của phái Thiên Sơn bao vây, vậy chẳng phải chết còn thảm hơn sao?”
Mọi người xung quanh cũng nhốn nháo cho là đúng.
Hiển nhiên, trong mắt bọn họ, hành động này của Tiêu Chính Văn là do bất đắc dĩ.
Lúc này, khi khí tức của Đàm Hồng đột nhiên dâng cao một khoảng lớn, trên bầu trời bỗng xuất hiện một vòng xoáy đỏ thẫm!
Có một lực hút dường như muốn hút hết tất cả không khí, thậm chí đến mỗi một phân tử trong hư không, mỗi một hạt bụi đều muốn hút hết vào cơ thể Đàm Hồng!
Ngay sau đó, một luồng ánh sáng đỏ rực phóng thẳng lên cao!
Hư không tựa như đang gợn thành sóng nước, hơi rung động!
Trong phút chốc, một nguồn sức mạnh hùng vĩ như núi lớn phóng ra từ cơ thể Đàm Hồng!
Mà hướng bắn của nguồn sức mạnh này lại chọc thủng tận trời!
Cùng lúc đó, toàn bộ Thiên Sơn xuất hiện động đất nhỏ!
Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận rõ ràng đất đai dưới chân mình đang rung chuyển, đá vụn trên núi cũng lăn xuống dọc theo vách núi.
Lúc này, trên Thiên Sơn, một ông cụ ngẩng đầu nhìn về phía nguồn sáng đỏ rực trên trời, giọng điệu trầm xuống: “Đàm Hồng lại đột phá?”
“Hẳn là cậu ta, trừ cậu ta ra, trong số đám trẻ đồng lứa của Thiên Sơn chúng ta hình như không còn ai có thể đạt đến cảnh giới đó!”
Lạc Trường Sinh chắp tay sau lưng, nói với vẻ sâu xa.
Cổ Thiên Đức bên cạnh lại nhíu mày: “Chẳng lẽ là Đàm Hồng gặp phải đối thủ mạnh rồi?”
Với thực lực bây giờ của Đàm Hồng, cho dù không đột phá thì cũng có thể đánh bại hết tất cả những người ở đây.
Hơn nữa, mấy chuyện đột phá như này thường thì càng bí mật càng tốt, làm gì có chuyện đột phá ngay trước mặt thiên hạ như vậy?
“Hừ! Có vẻ như cậu ta đè nén lâu lắm rồi, haiz, dù sao cũng còn trẻ quá mà, chỉ biết coi trọng mấy thứ hư danh kia thôi! Cho dù tất cả mọi người đều cho rằng cậu ta là thanh niên hàng đầu trong đám người đồng lứa thì làm sao?”
Trên mặt Lạc Trường Sinh tràn đầy thất vọng, gã lắc đầu.
Mà lúc này, trên người Đàm Hồng phát ra một luồng sáng mờ.
Luồng sáng kia thậm chí còn mạnh hơn ánh mặt trời, cùng lúc đó, trong cơ thể Đàm Hồng dường như cũng có một nguồn sức mạnh đang muốn bung ra.
“Ầm ầm ầm!”
Từng trận sấm rền vang lên, dường như cả đất và trời, cả không khí nơi đây đều như đang run rẩy.
Trên mặt đất xuất hiện từng vết rách sâu mấy mét!
Các môn chủ và tông chủ đều bày trận pháp theo bản năng bảo vệ cho quan môn đệ tử của mình!
Ngay sau đó, một nguồn sức mạnh như phá núi lật biển đột ngột bùng nổ, đám người Chu Lâm Lâm bị nguồn sức mạnh này hất bay ra ngoài.
Giờ phút này, Đàm Hồng đã đi đến thời khắc mấu chốt của đột phá, chỉ cần Tiêu Chính Văn biết nắm bắt cơ hội để ra tay thì cho dù không giết được Đàm Hồng chỉ trong một nhát cũng có thể khiến hắn bị thương nặng!
“Ông chủ Tiêu! Nhanh lên! Không thể đợi đến khi hắn đột phá xong!”
Việc đầu tiên Chu Lâm Lâm làm sau khi bò dậy khỏi mặt đất là hét toáng lên về phía Tiêu Chính Văn!
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn bình chân như vại, cứ lẳng lặng nhìn Đàm Hồng.
“Ầm!”
Khí tức của Đàm Hồng hoàn toàn bùng nổ, hầu như tất cả mọi người đều cảm thấy có gió quất tới, đất trời đổi màu!
Lúc này, Đàm Hồng chậm rãi mở hai mắt.