Toàn trường rơi vào im lặng.
Bất kể là quần chúng đứng xung quanh xem náo nhiệt hay Sầm Tuyên,nhân viên phụ trách công tác báo danh hay là Tái Lôi đều mở to miệng, ngơ ngác đứng nhìn cái bóng lưng màu lam giữa làn bụi, tuy mơ hồ không rõ nhưng không ai bì nổi.
Đại não của bọn họ đã trở lên trống rỗng."Xin hỏi, đã thông qua chưa?"
Một thanh âm trầm thấp xuyên qua làn bụi bặm vang lên làm toàn trường có thể nghe rõ.
Nhân viên công tác như ở trong mộng mới tỉnh dậy, bọn họ vội vàng quay sang nhìn máy đếm thời gian bên cạnh, lập tức sắc mặt như gặp phải quỷ, 17.6 giây!
Sao lại... Sao lại có khả năng như vậy...
Lúc trước tên kia đã lãng phí mười giây, vậy chẳng phải hắn chỉ dùng có7.6 giây để vượt qua hay sao?
Dùng thời gian 7.6 giây để thông qua sơ thíGiáp đẳng, đừng có đùa chứ, nhất định là đùa rồi! Bọn họ ngơ ngác đứng nhìn con số trên máy đếm thời gian, trong khoảnh khắc này tinh thần của bọn họ đã hoàn toàn rơi vào hoảng hốt.
"Ô? Có vấn đề gì sao?"
Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo phảng phất như một mãnh hổ đang chậm rãi đi rồi bỗng nhiên dừng lại rồi chầm chậm quay đầu nhìn.Một luồng sát khí hung mãnh dữ tợn ập thẳng vào mặt.
Nhân viên công tác có cảm giác như mình bị một bồn nước đá dội thẳng từ đầu tới chân,máu huyết toàn thân như bị đông cứng lại, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy. Còn lão già cầm đầu cũng là người có kinh nghiệm nhất thấy đối phương phát ra sát khí vô cùng hung hãn. Hơn nữa hành vi vừa nãy của bọn họ đã khiến bọn họ tự rước phiền phức vào thân. Nếu như còn chần chừ thì chỉ sợ rằng...
Lão giả cố gắng đè nén cảm giác kinh hoàng trong lòng xuống, thanh âm mang theo cảm giác vô cùng rung động vội vàng nói: "Không thành vấnđề, không thành vấn đề! Thông qua!"
Nghe vậy huyết sắc trong mắt Đường Thiên dần tán đi, lửa giận trong lồng ngực cũng tắt hơn phân nửa.Hắn lại khôi phục về cái dáng vẻ bình thường một lần nữa.
"Làm tốt lắm, Lôi Tuyết!"
Hắn cổ vũ Lôi Tuyết.
Lôi Tuyết truyền tới ý niệm làm cho Đường Thiên cũng thấy hơi bất ngờ, dường như Lôi Tuyết cũng có chút khác với trước rồi.Nhưng Đường Thiên cũng không quá để ý, hắn cất bước tiến lên.
Rầm rầm rầm rầm.
Thanh âm của vô số linh kiện rách nát trên người Lôi Tuyết lại bắt đầu vang lên, nhưng khi rơi vào tai mọi người thì không ai cảm thấy buồn cười nữa. Không có người nào cảm thấy cái vô số mảnh vụn treo lên người Lôi Tuyết như lớp áo khoác là vô dụng nữa.Những âmthanh rầm rầm chói tai tràn ngập hàn ý làm mọi người không khỏi liên tưởng đến thanh âm va chạm của những phiến giáp trên áo giáp của vị dũng tướng trong quân hay mặc.Lôi Tuyết chậm rãi đi về phía trước, rầm rầm, những thanh âm làm người ta ớn lạnh đến khó mà thở nổi.
Lôi Tuyết vẫn rách nát như sơ mướp, nhưng không còn ai cảm thấy nó xấu xí, không ai cảm thấy những phần rách nát kia là những vết thương.Những chỗ móp méo giờ giống như những vết sẹo dọc ngang trên mình một chiến binh tinh nhuệ đã trải quatrăm trận.
Những vết thương rách nát phảng phất như mang theo một loại ma lực kỳ lạ, bất giác hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Khiến người ta e sợ."Xin hỏi, tên của tiền bối và tên của cơ quan võ giáp." Lão giả cung kính nói: "Dựa theo quy định, ngài đã trở thành vị tuyển thủ hạt giống thứ chín mươi chín."
Lão không quên chức trách của mình.Tuy hành vi lúc trước của lão rất có khả năng sẽ làm lão vướng phải phiền phức cực lớn, nhưng hiện tại một kỷ lục tuyệt đối đã được sinh ra lại khiến cho lão cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Sau đó lão vội vàng giải thích: "Bởi vì chín mươi tám vị tuyển thủ hạt giống trước đã được xếp từ trước lên đành ủy khuất tiền bối đứng ở vịtrí chín mươi chín. Tuyển thủ hạt giống không cần phải tham gia vòng đấu loại mà trực tiếp tiến vào vòng thi đấu chính thức."
"Ta tên Lôi." Thanh âm của Đường Thiên vọng ra từ trong cơ quan võ giáp khuếch tán ra toàn trường: "Nó gọi là Tuyết."
Ý niệm kháng nghị cường liệt của Lôi Tuyết truyền đến.Đối với chuyện Đường Thiên đem tên của mình tách ra đồng thời còn chiếm một từ làm nó cảm thấy bất mãn.Hơn nữa cái nửa để lại cho nó còn sặc mùi nữ tính nữa chứ!
Đương nhiên, kháng nghị này bị Đường Thiên trực tiếp bỏ qua rồi.Trong khung cảnh đầy yên tĩnh, Đường Thiên khống chế Lôi Tuyết cầm giấy chứng nhận tuyển thủ hạt giống từ tay lão giả. Sau đó hắn đi tới cạnh Tái Lôi, một tay nhấc Tái Lôi vẫn còn ngây ra như phỗng, biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Đối với Đường Thiên, vừa rồi chẳng qua chỉ là một trận sơ thí mà thôi, không làm cho hắn quá bận tâm.
Hắn hoàn toàn không biết, lần sơ thí này đã tạo ra oanh động vượt xa tưởng tượng của chính hắn.
Đêm hôm đó.Bên trong nơi tổ chức sơ thí giáp đẳng đã chật kín người. Một đám nhân viên công tác đứng ở một bên, sắc mặt mỗi người đều cực kỳ cung kính.
Một cơ quan võ giáp màu bạc trắng như tuyết bay đến, một vị thanh niên tướng mạo anh tuấn từ bên trong đi ra, gã nghiêm túc lắc đầu: "Không được, ta không làm được."
Tuy đã chứng kiến kết quả nhưng khi vị thanh niên nam tử chính miệng thừa nhận vẫn khiến xung quanh lâm vào rối loạn.
Vị nam tử này là tuyển thủ hạt giống thứ hai mươi ba trong đợt giao lưu thi đấu này, Cổ Minh Uy đến từ Phượng Hoàng tọa, cơ quan võ giáp củagã tên là Bạch Phượng Hoàng. Danh tiếng về thực lực của Cổ Minh Uy lan xa, trong toàn bộ Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc cũng thuộc dạng cực kỳ nổi danh.
Cổ Minh Uy nhìn thời gian trên đồng hồ, gã dùng thời gian 18.3 giây.
Nếu là lúc bình thường thì gã sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn với cái kết quả này, có thể thông qua Giáp đẳng sơ thí cũng chính là sự khẳng định thực lực. Nhưng cứ nghĩ đến gia hỏa tên Lôi kia chỉ dùng có 7.6 giây, là gã chẳng thể đắc ý nổi.
Nếu không phải có vô số người chứng kiến, thì chắc chắn gã sẽ hoài nghirằng cái thành tích này là làm giả.
7.6 giây! Cổ Minh Uy nghĩ tới nát cả đầu mà vẫn không nghĩ ra được, cơ quan võ giả phối với cơ quan võ giáp dạng gì mới có thể làm được tới bước như vậy.
18.3 giây, đó là thành tích tốt nhất trong sáu lần gã thử rồi, và cũng là thành tích cao nhất ngoại trừ Lôi ra. Vì thế gã cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với Lôi và bộ cơ quan võ giáp Tuyết rách nát kia.
"Ở đâu chui ra một cao thủ lợi hại đến vậy?" Một thanh niên khác thần sắc có chút cổ quái nói: "Chẳng lẽ là cường giả của mười hai cung hoàngđạo sao?"
Gã là tuyển thủ hạt giống số sáu mươi lăm, Vệ Chí.
Cổ Minh Uy phục hồi lại tinh thần, gã lắc đầu: "Không nghe thấy có chuyện này."
Sau đó gã hơi đăm chiêu: "Xem ra lần thi đấu này sẽ rất thú vị đây."
"Mạnh, liệu có mạnh hơn Liễu Á Chi không?" Vệ Chí không cho là đúng, trong mắt hắn hiện lên một ngọn lửa nóng cháy: "Huyết mạch võ giáp, trong tương lai chính là con đường vương đạo chân chính! Ta cũng phảinghĩ biện pháp mua một cái huyết mạch võ giáp, xem ra phải tới chỗ Á Chi một phen rồi."
Cổ Minh Uy lắc đầu: "Ta không thích huyết mạch võ giáp, quá cực đoan, không còn thuộc phạm trù của cơ quan thuật rồi!"
Lời nói của Cổ Minh Uy khiến cho không ít người đồng cảm. Liễu Á Chi mang theo Kim Cương của hắn ngang trời xuất thế, đánh đâu thắng đó, huyết mạch võ giáp thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn và mạnh mẽ.Nhưng đồng thời, loại võ giáp lợi dụng lực lượng của huyết mạch và tinh hồn thú này cũng khiến rất nhiều người yêu thích cơ quan võ giápthuần túy chán ghét.
Bởi nó không còn thuần túy chỉ là cơ quan thuật rồi.
Đó chính là quan điểm chung của đám người này.
Vệ Chí lại không cho là đúng nói: "Chỉ cần cường đại là được rồi."
Cổ Minh Uy liếc nhìn Vệ Chí, không mặn không nhạt nói: "Nếu như chỉ vì cường đại, vậy hà tất phải trở thành cơ quan võ giả làm gì?"
Ánh mắt đám người bên cạnh nhìn Vệ Chí đều mang theo vẻ cực kỳkhinh thường. Cơ quan thuật rơi xuống đã lâu, bây giờ cơ quan võ giả cũng tốt, cơ giới sư cũng được, đa số đều vô cùng yêu thích máy móc từ tận trong tim.
Chiến lực của cơ quan võ giả so với võ giả thì kém rất xa.
Nói xong, Cổ Minh Uy cũng chẳng thèm quan tâm tới vẻ mặt đỏ bừng của Vệ Chí, xoay người ly khai.
Thành tích 18.3 giây của Cổ Minh Uy nhanh chóng truyền đi, đến cả Cổ Minh Uy cũng chỉ có thành tích 18.3 giây, vậy cái tên gia hỏa tên Lôi kia cường đại đến mức nào!Rất nhiều người cảm thấy hối hận không thôi vì không có thể trông thấy một màn truyền kỳ như vậy. Còn những tên gia hỏa có mặt tại hiện trường thì đã hoàn toàn quên mất bọn họ đã cười nhạo Đường Thiên và Lôi Tuyết như thế nào,mà lúc này lại mô tả hết sức sinh động cho những người xung quanh về hình bóng như tia chớp màu lam kia.
Cứ như vậy, tuyển thủ hạt giống Lôi xếp thứ chín mươi chín đã có một cái tên hiệu hoàn toàn mới, Tia Chớp Màu Lam!
Không thể không nóithân phận tuyển thủ hạt giống dùng tương đối tốt. Đường Thiên và Tái Lôi không mất nhiều công sức đã thuê được một cănnhà có thương khố trong khu dân cư. Tái Lôi giống như đánh tiết gà,sục sôiý chí chiến đấu.
Sau khi bị biểu hiện của Đường Thiên trong Giáp trong sơ thígiáp đẳng dọa cho sợ, nàng như nhìn thấy ánh sáng của tinh tệ sáng ngời, vì thế lập tức vùi đầu vào công tác.
"Đã kiểm tra qua rồi, kết cấu bên trong rất ổn định." Nhưng ngay sau đó Tái Lôi bất đắc dĩ nói: "Ta không nghĩ tới Lôi Tuyết sẽ bị các ngươi dày vò thành như vậy lên rất nhiều tài liệu không mang theo, không có biện pháp nào để tu bổ ngoại hình, nhưng kết cấu bên trong không bị ảnhhưởng."
"Ngoại hình không quan trọng." Đường Thiên hồn nhiên không thèm để ý.
Thấy Đường Thiên nói như thế, Tái Lôi cũng không nói gì thêm nữa, mà quay sang hỏi một vấn đề khác: "Có thật là ngươi không cần khe cắm thẻ hồn tướng không? Lôi Tuyết có thể chịu được ba tấm thẻ hồn tướng ngũ giai, hoặc là một tấm thẻ hồn tướnglục giai."
Đường Thiên lắc đầu: "Không cần!"Nếu tính toán trên kỹ càng thì Lôi Tuyết không thể nào phát huy được thực lực của Đường Thiên. Ví dụ như Hỏa Liêm Quỷ Trảo của Đường Thiên đã là võ kỹ thất giai, nên Lôi Tuyết không thể thừa nhận nổi. Nếu như Đường Thiên cưỡng ép vận dụng Hỏa Liêm Quỷ Trảo, thì bởi vì không thể thừa nhận nổi gánh nặng như vậy sẽ khiến Lôi Tuyết bị giải thể.
Mục tiêu thiết kế Lôi Tuyết chỉ có thể thừa nhận được võ kỹ ngũ giai, nếu như dùng võ kỹ lục giai đã cực kỳ miễn cường rồi.
Cũng may về võ kỹ ngũ giai, Đường Thiên có Đại Bi Chưởng, Đàm Thoái và Tuyền Qua Tán Thủ.Hiện tại độ ăn ý của hắn và Lôi Tuyết rất cao.Một khi thi triển ba loại võ kỹ này sẽ có uy lực kinh người, gần như có thể so sánh với võ kỹ lục giai. Đó cũng là điểm mạnh của cơ quan võ giáp, trong phạm vi có thể chịu đựng được, nó có thể tăng cường uy lực của võ kỹ với biên độ lớn.
Nói đến thẻ hồn tướng, Đường Thiên lại nghĩ đến Ẩn Kiếm Thánh, nơi đó có cái tấm thẻ kia. Mọi người đều suy đoán có khả năng bên trong có truyền thừa của Thôn Quang Thiết Quyền, nhưng hắn chưa hề sử dụng qua.
Hắn lấy tấm thẻ kia ra, mặt ngoài của thẻ là hình một đôi mắt đầy phẫnnộ. nguồn TruyenFull.com
Đây đại khái là một thẻ hồn tướng kỳ quái nhất mà hắn từng thấy.
Thế nhưng hồn khu cũng không thích hợp để sử dụng thẻ hồn tướng.Suy nghĩ một chút, hắn vẫn cầm cái tấm thẻ này theo.
Và khi bắt đầu luyện tập cùng Lôi Tuyết, đồng thời cầm thứ này trong tay, Đường Thiên lại phát hiện ra Lôi Tuyết biến hóa, dường như võ hồn của Lôi Tuyết cường đại hơn một chút.
Lẽ nào, võ hồn của cơ quan võ giáp cũng có thể cường hóa được sao?Tinh thần của Đường Thiên rung lên.Nếu như đúng là có thể cường hóa, vậy thì uy lực của Lôi Tuyết chắc chắn sẽ lợi hại hơn.
Đường Thiên vội vàng tìm đến Tái Lôi hỏi về vấn đề này.
Tái Lôi giải thích: "Đúng là có thể cường hóa, cơ quan võ giáp mới cũng giống như bí bảo tinh thần, một số bí bảo tinh thần có thể cường hóa thì đương nhiên Lôi Tuyết cũng có thể cường hóa."
Tinh thần của Đường Thiên càng phấn chấn, hắn nhớ tới Thiên Lô Quyền Bộ của mình đã phát sinh việc lột xác,trang bị Khổng Tước cũng đã lột xác.Nếu như dùng võ hồn của mình để rèn luyện Lôi Tuyết, chẳng phải có thể cường hóa Lôi Tuyết sao?
Dường như nhìn ra suy nghĩ này của Đường Thiên, Tái Lôi không cho là đúng nói: "Bộ cơ quan võ giáp này chỉ dùng cho thi đấu giao lưu lần này.Nếu như về sau ngươi muốn có cơ quan võ giáp, ta có thể làm cho ngươi một cơ quan võ giáp cường đại hơn. Tiên thiên của nó cũng chỉ hữu hạn, cho dù ngươi có cường hóa cỡ nào đi chăng nữa thì con đường tương lai của nó cũng chỉ hữu hạn."
Nhưng Đường Thiên lại nghiêm túc nói: "Có thể đề cao một chút cũng làđề cao mà."
Nói xong, Đường Thiên vô cùng kích động chạy đến Lôi Tuyết.Hắn muốn cẩn thận suy nghĩ xem phải làm cách nào để cường hóa Lôi Tuyết.