Ngoài cái sân trước của nhà Đường Thiên có bảy cơ quan võ giáp xếp chồng lên nhau thành một toà núi nhỏ.Trên cột gỗ bên cạnh treo bảy tên nam tử hôn mê bất tỉnh.
Đường Thiên ngồi trên bờ tường, ngón tay không ngừng chỉ chỉ chỏ chỏ, còn Lôi Tuyến thì đứng yên bên dưới bờ tường."Ngươi điên rồi!" Tái Lôi vô cùng kích động, nàng như không thể khống chế được tâm tình của mình: "Ngươi biết ngươi đã làm cái gì không? Đây là Mặc Thành! Đây là thiên hạ của Mặc gia! Ngươi làm như vậy là tát vào mặt Mặc gia! Ở địa bàn của Mặc gia mà tát vào mặt Mặc gia, ngươi không muốn sống nữa sao?"
Nhưng nằm ngoài dự đoán của Tái Lôi chính là Đường Thiên không hề tức giận hắn chỉ nhếch miệng cười, thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch: "Chính vìđây là Mặc gia."
"Ngươi có ý gì?" Tái Lôi nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của Đường Thiênbỗng trong lòng khẽ động, lửa giận lập tức tán đi, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
Nàng biết rõ, tuy bình thường Đường Thiên có vẻ là một người không chút đầu óc, nhưng thật ra gia hỏa này cực kỳ gian xảo.Mấy biểu hiện ngây thơ gì gì đó, chẳng qua chỉ là ngụy trang của tên gia hỏa này mà thôi. Nhìn những tên bị hắn lừa gạt mà xem, đều cam tâm tình nguyện vì hắn mà đánh đánh giết giết một cách ngu ngốc... truyện được lấy tại TruyenFull.com
Được rồi, không phải ngu ngốc, là anh hùng...
Bởi vì nàng cũng rất đau lòng khi nghĩ tới võ hồn khế ước của mình vớitên gia hỏa này, hơn nữa còn là người đầu tiên rơi vào ma chưởng của tên gia hỏa này nữa chứ. Tuy số học của tên gia hỏa này tệ đến cùng cực nhưng lại có thiên phú của một gian thương.
"Vì sao Mặc gia muốn tổ chức cuộc thi đấu này cơ chứ?" Đang ngồi ở trên tường, đột nhiên Đường Thiên lên tiếng hỏi một vấn đề chẳng liên quan gì đến hiện tại.
Tái Lôi ngẩn ra, nàng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.Nàng trầm ngâm một lúc rồi nói: "Bọn họ muốn duy trì lực ảnh hưởng của bọn họ ở lĩnh vực này, và quan sát những thiết kế có giá trị, nói không chừng có thểmang tới linh cảm cho bọn họ."
"Là như vậy sao?" Vẻ mặt Đường Thiên đầy mờ mịt: "Ta cũng không rõ lắm!"
Câu trả lời này làm Tái Lôi gần như muốn hộc máu. Gia hỏa này định mang mình ra tiêu khiển sao?
"Nhưng ta nghĩ,nếu bọn họ đã là cơ quan thế gia, thì nhất định bọn họ phải cần tới Ô Nha kim." Đường Thiên thành thành thật thật nói.
"Ngươi định đem Ô Nha kim bán cho Mặc gia?" Tái Lôi mở to hai mắt,dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Đường Thiên. Cho dù thế nào nàng cũng không thể ngờ được, Đường Thiên lại đánh chủ ý lên Mặc gia. Nàng nghĩ rằng có thể thông qua những trận đấu của Lôi Tuyết để làm nó trở lên nổi tiếng, sau đó có thể đẩy mạnh việc tiêu thụ Ô Nha kim qua các cơ giới sư khác.
Vậy mà Đường Thiên lại có cái ý nghĩ kỳ lạ,đem Ô Nha kim bán cho Mặc gia.
"Nếu như Mặc gia đã là cơ quan thế gia thì nhất định phải tồn tại sinh ý về cơ quan võ giáp vì thế nhu cầu Ô Nha kim là rất lớn.Hơn nữa bọn họlại rất có tiền." Đường Thiên vò đầu nói: "Còn bán cho các cơ giới sư khác, tuy rằng có thể kiếm được nhiều hơn một chút nhưng thời gian lại rất dài.Đấy là còn chưa kể đến vấn đề về nhân thủ, như vậy không thích hợp với chúng ta."
Lập tức, Tái Lôi bị ý tưởng này của Đường Thiên hấp dẫn: "Ý tưởng của ngươi thì tốt, thế nhưng vì sao Mặc gia lại phải mua chứ? Bọn họ không biết tác dụng của Ô Nha kim."
"Vì thế chúng ta phải cho họ biết tác dụng của Ô Nha kim." Đường Thiên giải thích: "Chỉ cần đánh mấy trận là bọn họ sẽ biết.Dù sao cũng nhưngươi đã nói, đây là địa bàn của họ. Về sau ngươi cứ mang bản thiết kế Lôi Tuyết phân ra làm nhiều phần, chúng ta sẽ bán từng phần của bản thiết kế."
"Bán bản thiết kế Lôi Tuyết?" Tái Lôi mở to hai mắt.
"Sao lại không bán?" Đường Thiên quay sang hỏi: "Lẽ nào sau này ngươi chỉ làm loại mặt hàng thấp như Lôi Tuyết sao?"
"Xin đừng nói như vậy, ta không phải mặt hàng thấp kém." Lôi Tuyết yếu ớt kháng nghị.Tái Lôi cũng đã hiểu ý đồ của hắn: "Ý ngươi là đem kỹ thuật võ giáp cấp thấp bán cho người khác, còn chúng ta chỉ làm võ giáp cấp cao sao?"
"Có đại sư nào lại thiết kế ra cơ quan võ giáp cấp thấp sao?" Đường Thiên hỏi lại.
Tái Lôi lập tức vô cùng hưng phấn: "Không sai! Quá đúng! Ta còn có vài bản thiết kế võ giáp cấp thấp, đến lúc đó có thể đồng thời bán ra!"
Đường Thiên nhìn Tái Lôi như đang nhìn một người ngu ngốc, liên tục lắc đầu nói: "Chỉ bán ra một loại. Chờ đến khi Lôi Tuyết đã trở thành hàng phổ thông, thì chắc hẳn có người sẽ phá giải được.Khi đó chúng ta sẽmang những bản thiết kế khác ra bán đấu giá."
Tái Lôi chỉ vào Đường Thiên thét chói tai: "Ngươi quá âm hiểm! Thế nhưng ta thích!"
Trong mắt Tái Lôi lại bắt đầu lấp lánh ánh hào quang của tinh tệ.
Bỗng Đường Thiên quay sang, liếc nhìn về con đường ở phía xa xa, có chút hưng phấn nói: "Sinh ý đang tới cửa kìa!"
Chỉ thấy có một cơ quan võ giáp màu đỏ xuất ở phía bên kia con đường.Mặc Tử Ngư nhìn thấy ở trên đường phía xa xa có một đống cơ quan võ giáp chồng chất lên nhau làm gã không khỏi nhíu mày. Trong lòng gã vốn không tình nguyện tới đây, tính tình của Mặc Lục như thế nào sao gã lại không biết rõ cơ chứ.Nhưng chínhmẹ già (nguyên văn: mẹ già) của mình lên tiếng thì hắn biết phải làm sao đây.
Nghe thấy Mặc Lục có chuyện, phụ thân của Mặc Lục vội vàng chạy đến nhà tỷ tỷ của mình, sau đó nước mắt nước mũi tuôn ra như suối cầu xin.Mẹ già của Mặc Tử Ngư vừa nghe thấy liền sốt ruột, người Mặc gia có bao giờ chịu lỗ như vậy đâu, vì thế không nói hai lời lập tứ bắt Mặc Tử Ngư đích thân đi xử lý chuyện này.Trong lòng Mặc Tử Ngư vô cùng không tình nguyện.Gã đã tìm hiểu qua, người giao thủ với Mặc Lục chính là người vừa mới phá sơ thí trình độ Giáp, hiện đứng thứ 99 trong đám tuyển thủ hạt giống, Lôi. Thực lực của đối phương sâu không lường được, hơn nữa Mặc Tử Ngư con nghe nói đám trưởng bối Mặc gia đang âm thầm quan tâm đến tên tuyển thủ này
Gã không hề lập tức tìm Mặc Lục, mà quan sát vào đống cơ quan võ giáp xếp thành ngọn núi nhỏ. Mỗi cơ quan võ giáp cao chừng hai thước, bảy cái được xếp thành ba tầng, tổng độ cao cũng phải hơn 6 mét, quả là cực kỳ bắt mắt mà.Một luồng tà hỏa đột nhiên bốc lên trong lòng Mặc Tử Ngư.
Đám cơ quan võ giáp kia đều là cơ quan võ giáp Sơn Quỷ của Mặc gia.
"Lôi Tuyết thật mạnh! Sơn Quỷ của Mặc gia căn bản không phải là đối thủ!"
"Nói thừa, Sơn Quỷ chỉ là cơ quan võ giáp phổ thông, sao có thể so với Tuyết chứ.Nhân gia vừa mới phá kỷ lục của sơ thí Giáp đẳng!"
"Theo ta thấy, Sơn Quỷ vốn đã không lại rồi, của rẻ là của ôi!"Những tiếng nghị luận của đám người trên đường rơi vào tai Mặc Tử Ngư khiến con mắt gã thoáng co lại, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.Chuyện Mặc Lục có sống hay chết gã cũng chẳng thèm để ý, nhưng cơ quan võ giáp của Mặc gia bị làm nhục, cho dù chỉ là loại thấp kém nhất là Sơn Quỷ cũng không thể được!
Sơn Quỷ là cơ quan võ giáp mà Mặc gia tiêu thụ nhiều nhất, những người sử dụng nó đều là võ giả từ tam giai tới tứ giai. Sơn Quỷ có tính năng cực kỳ cân đối, tuy chỉ là võ giáp cấp thấp, nhưng trong giới tam giai và tứ giai lại là thứ cực kỳ thực dụng.Tính năng lại xuất sắc của nó khiến nhiều người thích sử dụng.Danh tiếng của Mặc gia tuyệt đối không bao giờ bị chà đạp!
Mặc Tử Ngư hít sâu một hơi, gã quyết định phải giáo huấn tên Lôi không biết trời cao đất rộng này một trận.
Hơn nữa đã đáp ứng mẫu thân, vì thế lúc này tình huống là bắt buộc. Lôi Tuyết ngang trời xuất thế. 7.6 giây hoàn thành sơ thí Giáp đẳng, điều này nói lên hắn là một cao thủ chân chính! Mặc Tử Ngư không dám lơ là chủ quan, bản thân gã cũng đã từng thử qua sơ thí Giáp đẳng, nhưng thành tích tốt nhất cũng chỉ nằm trong phạm vi 18 giây.
Nếu chỉ nói đến thành tích thì đương nhiên gã còn kém rất xa.Thế nhưng nếu đã là chiến đấu, thì gã lại tương đối tự tin.Không chỉ tự tin vào bản thân mình mà còn có rất tin tưởng vào cơ quan võ giáp của mình. Cơ quan võ giáp của gã không phải cái loại phổ thông như Sơn Quỷ mà chính là thứ chuyên môn chế tạo dành cho gã, đó chính là San Hô.
Toàn thân San Hô có màu đỏ tươi như một ngọn lửa, nhìn vô cùng bắt mắt.
Khi San Hô vừa xuất hiện trên phố và tiến về phía khoảng sân chỗ Đường Thiên, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Những người đã ở Mặc Thành một thời gian hơi dài thì chỉ cần liếc mắt làcó thể nhận ra San Hô.
"Ngư San Hô!"
"Mặc gia muốn động thật rồi, không ngờ lại phái ra Ngư San Hô!"
"Có trò hay để xem rồi!"
Mặc Tử Ngư làm ngơ coi như không nghe thấy gì, gã khống chế San Hồ từ từ đi tới tiểu viện.
Oanh!Một thân ảnh khổng lồ màu lam từ trong tiểu viện nhảy ra, nặng nề đập lên mặt đất làm bụi bặm bay đầy trời.
Hai cơ quan võ giáp một đỏ một lam rơivào thế giằng co.Hai bên không hề có ý định lùi bước, cũng không hề lên tiếng nói chuyện. Mặc Tử Ngư không biết nói cái gì, chuyện của Mặc Lục không thích hợp công khai, mà chuyện ưu khuyết điểm của cơ quan võ giáp thì lại càng không tiện mở miệng. Còn Đường Thiên thì cảm thấy chẳng có gì để nói, biện pháp mà hắn vừa nghĩ ra cần phải có một người tới để đánh, từ đó dùng sự thực để chứng minh sự cường đại của Lôi Tuyết.Thế cục lập tức lầm vào cảnh giương cung bạt kiếm.
Xa xa trên nóc của mấy căn nhà, có vài ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào hai bộ cơ quan võ giáp đang giằng co bên dưới.
Liễu Á Chi lạnh lùng nói: "Thủ đoạn của Trương tiên sinh thật không tồi."
Một kẻ trung niên gầy còm trên tay cầm một chiếc quạt cười dài nói: "Nhiệm vụ lần này quá trọng yếu.Trên lĩnh vực cơ quan, Mặc gia là nhà có danh tiếng lâu đời, có vô số con đường.Nếu như Mặc gia nhìn trúng huyết mạch võ giáp của chúng ta thì chúng ta không cần phải lo lắng chuyện ở Nam Thiên Tứ Thập Nhị Túc."Nhưng sắc mặt Liễu Á Chi vẫn không hề bớt đi chút nào: "Ta cảm thấy chính diện đánh bại hắn trên thi đấu tràng mói có thể bọn họ càng thêm hiểu thêm về thực lực cường đại của Kim Cương"
Trương tiên sinh khẽ phe phẩy chiếc quạt, bất động thanh sắc nói: "Trưởng lão hội cũng là sợ sự tình lần trước tái diễn."
Nghe thấy vậy con ngươi trong mắt Liễu Á Chi đột nhiên co lại.Một dòng máu nóng xộc lên đầu, gã quay ngoắt lại,trên mặt đầy phẫn nộ: "Trương tiên sinh xem thường ta!"
Trương tiên sinh than nhẹ một tiếng, ôn hòa nói: "Không phải ta xemthường ngươi, mà là chúng ta không thể không cẩn thận. Ngươi phải biết rằng Mạc gia yêu cầu chúng ta bán huyết mạch cơ quan theo khuôn phép nhất định là chuyện không thể. Nhưng đối với những thế gia lâu đời và có danh tiếng như Mặc gia, ngươi biết bọn họ coi trọng cái gì nhất không?"
Trương tiên sinh cũng chẳng thèm để ý tới sắc mặt đang tái mét của Liễu Á Chi, trực tiếp nói: "Mặt mũi! Một cơ quan thế gia lại làm đại lý cơ quan võ giáp cho một người khác, trong khi chính mình lại không thể chế tác được.Ngươi nghĩ bọn họ sẽ nguyện ý sao? Vì thế đàm phán giữa hai bên vẫn đang bế tắc! Chúng ta cần ngươi quét ngang mọi đối thủ, lấythế tuyệt đối đánh vỡ tia hy vọng cuối cùng của Mặc gia chứ không phải là những trận đấu đặc sắc giằng co cùng đối thủ trong trận đấu.Đối thủ như vậy không đem lại cho chúng ta chỗ tốt nào."
Liễu Á Chi chìm vào trầm mặc.
"Sơ thí Giáp đẳng 7.6 giây, thành tích như vậy ngươi cũng có thể hoàn thành, ta tin là như vậy. Nhưng chỉ như vậy mà xem thường kẻ địch, phải nhớ đối phương là địch thủ, tính cách này tuyệt đối không được xuất hiện trên thi đấu tràng." Trương tiên sinh thản nhiên nói, gã lườm Liễu Á Chi một cái rồi nói tiếp: "Hy vọng ngươi có thể đặt lợi ích của tổ chứclên trên vinh nhục cá nhân."
Liễu Á Chi trầm mặc một lúc lâu rồi bỗng nhiên nói: "Ngươi đem địch nhân đưa ra trước mặt Mặc gia cũng chẳng phải là làm cho Mặc gia hiểu về hắn hơn sao?"
Trương tiên sinh cười ha ha: "Ngươi vẫn chưa biết thế gia là như thế nào.Vừa rồi đã nói, thế gia coi trọng nhất là mặt mũi, huống chi đây lại còn là địa bàn của Mặc gia. Mặc gia há có thể chấp nhận cơ quan võ giáp của bọn họ không bằng người khác chứ? Nếu như vậy thì bộ mặt của Mặc gia vất đi đâu? Thù hận của hai bên đã kết, bây giờ chúng ta sẽ chờ bọnhọ đấu với nhau. Đối với những kẻ này, việc mất mặt còn nghiêm trọng hơn cả việc mất mạng. Đối với các thế gia, ngươi chỉ có thể dùng thủ đoạn mềm mỏng âm thầm.Bọn họ còn có thể cắn răng chấp nhận, nhưng nếu công khai tát vào mặt bọn họ thì ngươi chuẩn bị tinh thần không chết không thôi với bọn họ đi!"
Liễu Á Chi trầm mặc, hắn biết những điều mà Trương tiên sinh nói không hề sai.
"Quan sát cẩn thận đi!Nhìn xem Lôi Tuyết có lai lịch thế nào, ta cũng rất hiếu kỳ."Trương tiên sinh mở cây quạt ra, trên mặt cây quạt viết ba chữ: "Định Giang Sơn".