Nhìn đám người đồng loạt quỳ xuống trước mắt mình, Đông Phương Tuyết Ngưng cười lạnh lùng nói: “Nói cho tôi biết mấy người lấy đâu ra cảm giác bản thân hơn người? Cả đám mấy người rất ghê sớm sao?”
“Chỉ dựa vào mấy người mà cũng xứng diễu võ giương oai trước mặt anh Tiêu hả?”
Đông Phương Tuyết Ngưng bừng bừng lửa giận, một tia sáng sắc lạnh loé ra từ trong lòng bàn tay của cô ta!
Phụp!
Thành Vỹ hoá thành một đống thịt vụn, thậm chí còn chẳng kịp kêu lên tiếng nào!
“Đắc tội với cô thì to tát lắm à?”
Một giây sau, Đông Phương Tuyết Ngưng giơ tay túm chặt lấy cổ của Từ Thanh Thanh.
“Cứu…”
Mãi tới bây giờ, Từ Thanh Thanh mới thấy hối hận tột cùng, bản thân nên nghe theo lời khuyên can của Trần Hân, nhưng giờ đây đã muộn rồi!
Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Từ Thanh Thanh, Trần Hân đang định lên tiếng.
Bụp!
Chỉ thấy một màn bụi máu bắn ra tung toé xung quanh người Đông Phương Tuyết Ngưng!
Cuối cùng Từ Thanh Thanh cũng chẳng được chết toàn thây!
Ực!
Những người đang có mặt đồng loạt nuốt nước bọt.
Thế nào gọi là chém giết quả quyết?
Trong nháy mắt, Đông Phương Tuyết Ngưng đã liên tiếp giết chết hai người ngay trước mặt Ngô Lân!
Một người trong số đó còn là bạn gái của hắn – Từ Thanh Thanh!
Tất cả mọi người đều sợ phát run, ngay cả thở mạnh cũng không dám!
“Tôi bảo mấy người xin lỗi, điếc hết rồi à?”
Đông Phương Tuyết Ngưng vừa nói dứt lời, mọi người liền vội vàng đồng thanh hô lên: “Xin lỗi! Anh Tiêu, chúng tôi sai rồi! Chúng tôi chính là một lũ khốn nạn!”
“Anh Tiêu, xin tha mạng!”
Nhất thời, tất cả mọi người bao gồm cả Ngô Lân đều dập đầu van xin giống như gà mổ thóc!
“Nhớ kĩ, ai dám bất kính với anh Tiêu thì sẽ có kết cục y như người này!”
Cùng lúc giọng nói vang lên, lại thêm một người nữa hoá thành bụi máu.
Gần như tâm trạng của tất cả mọi người đều sụp đổ, điều này quá khủng khiếp!
“Cút!”
Cùng với tiếng hét phẫn nộ của Đông Phương Tuyết Ngưng, Ngô Lân thậm chí còn chẳng buồn bận tâm tới vết thương trên chân, vừa lăn vừa bò để tháo chạy.
Đám người đi cùng với hắn cũng bỏ chạy khắp bốn phía!