Chiến Thần Bất Bại

Chương 271: Dị biến

Nhóm người Đường Thiên rút lui đâu vào đấy, cho dù hai mắt đám người Dư Thuận trợn trừng như muốn phun lửa nhưng không truy kích.

Hỏa Mã Nhĩ cảm thấy tất cả những chuyện phát sinh trong đêm nay quả không thể tin nổi. Nếu không tận mắt nhìn thấy, nàng tuyệt không dám tin tưởng. Không ngờ nhóm Đường Thiên lại có thể giết cho tinh nhuệ của Phách Võ chật vật như thế!

Đường Thiên không gạt người, hắn đích thật là Cường giả Thiên bảng, hơn nữa không những là hắn còn có hai người khác nữa, còn có Hồn tướng của Đường Thiên cũng đều là Cường giả cấp bậc Thiên bảng!

Bởi vì nàng nhận ra ba người Dư Thuận, Thủy Thừa và Vĩnh Thu. Ba tên cường giả này trong mắt nàng cao không thể với được, thế mà bọn họ cũng thúc thủ vô sách với Đường Thiên. truyện được lấy tại TruyenFull.com

"Vì sao bọn họ không đuổi theo?" Hỏa Mã Nhĩ nhịn không được hỏi.

Hạc vừa bay vừa giải thích: "Tuy rằng bọn chúng nhiều người, nhưng chiến lực cao nhất lại không chiếm ưu thế. Ba đối bốn, chúng ta nhiều hơn một người. Nếu như bọn họ dám đuổi theo, mỗi người chúng ta ngăn chặn ba người bọn chúng, còn lại một người có thể phối hợp giết từng tên."

Hỏa Mã Nhĩ bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng càng thêm bội phục. Nhóm người này to gan lớn mật, gặp khi chiến đấu cũng không nương tay chút nào, thực lực bản thân lại cường hãn vô cùng, bối cảnh sâu không lường được, tiền đồ tuyệt đối sáng lạn.

Tuyệt đối là bắp đùi vàng!

Thân ảnh Lăng Húc cưỡi Hỏa Liệt điểu xuất hiện trong mắt mọi người, nơi này là điểm hội hợp mà bọn họ đã xác định trước đó.

Đường Thiên chú ý tới biểu cảm trên khuôn mặt Lăng Húc, hắn có chút kinh ngạc: "Này, tiểu Húc húc, ngươi làm bộ dạng gì thế này? Hiện tại ngươi rất uy mãnh, đánh rất được đó!"

Lăng Húc lặng lẽ không lên tiếng mà thu hồi Hỏa Liệt điểu, ôm ngân thương vào lòng, ngồi ở trong xó, khuôn mặt có chút xuất thần.

Đường Thiên và Hạc liếc nhau, người có trì độn đi nữa cũng có thể nhìn ra Lăng Húc không bình thường.

Đường Thiên tiến lại gần đưa mặt tới sát trước mặt Lăng Húc: "Ầy, không bị thương, toàn thân đều rất hoàn chỉnh..."

Lăng Húc khó chịu đẩy mặt Đường Thiên sang một bên: "Đừng tới phiền ta!"

Đường Thiên tựa như lò xo, cái đầu vừa mới rồi vừa bị đẩy sang một bên, thoáng cái lại bắn trở về: "Chẳng lẽ là luyện công luyện tới choáng váng rồi hả? Tẩu hỏa nhập ma rồi chắc? Tiểu Hạc tử, ngươi mau đến xem đi!"

"Câm miệng!" Lăng Húc giận tím mặt, thoáng cái bùng nổ.

Đường Thiên cười hì hì, đối với lửa giận của Lăng Húc hồn nhiên không thèm để ý: "Khó chịu mà phát tiết được ra thì tốt rồi, tới tới, tới đây, để ta và ngươi đánh một trận! Tiểu Húc Húc, ngươi cứ tưởng tượng ra người làm ngươi chán ghét nhất. Đi nào, thống thống khoái khoái đánh một trận. Mãnh nam chân chính biết dùng đầu quyền nói chuyện!"

Người đáng ghét nhất...

trước mắt Lăng Húc bỗng dưng hiện lên một hình ảnh giống như bóng lưng hắc ám. Bóng lưng này không biết bao nhiêu lần xuất hiện tại trong cõi mộng của hắn, nhiều năm như vậy vẫn luôn luôn nằm ở trong lòng hắn, bóng lưng ép hắn tới mức không thở nổi...

Vô cùng căm hận, máu huyết thoáng cái sôi lên trong lòng. Đồng tử màu cam của hắn rậm rạp những tơ máu, ầm ầm hóa thành một luồng hỏa diễm, bàn tay đột ngột siết chặt ngân thương. Hơi thở của hắn đột nhiên trở nên gấp gáp, thanh âm xung quanh dường như đột nhiên không còn, hắn chỉ có thể nghe thấy chính tim mình đập.

"Đến đây! Lăng Húc! Trong lòng ngươi không phải tràn đầy lửa giận, cừu hận sao? Cả đánh nhau mà ngươi cũng không dám sao?"

Lời nói của Đường Thiên, trong nháy mắt làm Lăng Húc mất đi khống chế, y nổi giận gầm lên một tiếng, ngân thương trong tay đâm thẳng tới hướng Đường Thiên.

Âm thanh chuông gió như có như không lại xuất hiện lần nữa.

Ngân quang chợt lóe!

Cả người Đường Thiên phút chốc lông tóc dựng thẳng. Thời điểm hắn chiến đấu với Dư Thuận, tất cả lực chú ý đều đặt tại trên thân Dư Thuận, tuy rằng Lăng Húc biểu hiện rất dũng mãnh, nhưng mà hắn cũng không quá mức chú ý.

Lúc này một cái thương này của Lăng Húc lại làm cho hắn ngửi được cực độ nguy hiểm cảm giác.

Hạc đứng gần đó lộ ra vẻ mặt kinh sợ.

"Khổng Tước!"

Chân lực Khổng Tước băng lãnh trong nháy mắt rót vào trong cơ thể Đường Thiên, ánh mắt trong nháy mắt băng lãnh như tuyết. Năm ngón như móc, ngọn lửa u lam bốc cao đánh lên mũi thương.

Âm thanh chuông gió như có như không, làm cho lửa bạc võ hồn Đường Thiên run lên, trong lúc đó liên hệ của hắn với Khổng Tước suýt nữa gián đoạn.

Keng!

Hỏa Liêm Quỷ Trảo va chạm với mũi thương.

Đường Thiên liền lui liền mấy bước mới ổn định được thân hình.

Lăng Húc triệt để nổ tung giống như dã thú phẫn nộ, thuận thế nhào tới, ngân thương trong tay, hàn mang bạo nở ra.

Ánh sáng trong mắt Hạc chợt lóe, thân thể nhẹ nhàng định tiến lên phía trước.

"Đừng nhúng tay vào!"

Thanh âm băng lãnh của Đường Thiên bỗng nhiên vang lên, Liêm Huyết Miêu nhận của hắn vững vàng ngăn trở ngân thương.

Hạc ngồi thẳng cả người lần nữa, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng hẳn. Hỏa Mã Nhĩ trợn mắt há mồm mà nhìn hai người, vẻ mặt của nàng mờ mịt. Nàng không rõ vừa mới rồi hai người vừa kề vai chiến đấu mà lúc này tại sao lại đánh nhau tới mức như vậy.

Tốc độ Đường Thiên và Lăng Húc cực nhanh, hai người hóa thành hai vệt thân ảnh. Trong mắt Hạc hiện lên vẻ kinh ngạc, thương tiêm hải của Lăng Húc trở nên dị thường quỷ dị khó dò. Trước đây thương tiêm hải của hắn tuy rằng liên miên không dứt, nhưng lực lượng không có gì khác biệt. Bây giờ thương tiêm hải của hắn, thoạt nhìn cũng không khác biệt so với trước đây, nhưng mà hư thực khó dò, thương thế chợt khinh chợt trọng.

Ngay từ đầu Đường Thiên ăn vài cái thiệt thòi, liên tục bị Lăng Húc đẩy lùi vài bước.

Thương tiêm hải liên miên không dứt, thêm những biến hóa này làm cho uy lực tăng gấp bội, lại thêm Dương giác Phong Linh...

Ánh mắt Hạc nhìn chằm chằm Dương giác Phong Linh buộc tại trên ngân thương, trong lòng khẽ run. Vật có thể quấy nhiễu tâm thần như loại này tuyệt đối rất có lai lịch. Rõ ràng như mê như huyễn, nhưng không có chút tà khí. Làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc nhất là chuông âm Dương giác Phong Linh, hoàn mỹ vừa đúng mà dung nhập trong thương tiêm hải của Lăng Húc.

Đường Thiên đứng trước thương tiêm hải, liên tục lui về phía sau.

Đây chính là lần đầu tiên gần nhất mà hắn bị người áp chế.

Gần đây thực lực của Đường Thiên đột nhiên tăng mạnh, lĩnh ngộ được Hạc Thế, Khổng Tước tiến hóa, lại còn mới tu luyện thêm hai loại võ kỹ Tử kim mới là Không Khí Thuẫn Kích thuật" và Tàng Phong, thủ đoạn tiến công của hắn trở nên càng thêm phong phú. Hơn nữa Chân lực Khổng Tước tuyệt đối lãnh tĩnh, làm cho hắn có thể trong bất luận hoàn cảnh nào cũng có thể lựa chọn hành động cực chính xác, những trận chiến đấu gần đây hắn hoàn toàn là đánh đâu thắng đó.

Nhưng mà hiện tại, hắn lại bị Lăng Húc áp chế.

Chân lực Khổng Tước Trăm lần thử trăm lần linh nghiệm, lần này giống như cũng không dùng được rồi. Mỗi khi tiếng chuông cổ quái này vang lên thì liên hệ giữa chính mình và Khổng Tước liền bị quấy rầy, Chân lực Khổng Tước sẽ không tự chủ mà dao động. Tâm tình băng lãnh của Đường Thiên trong nháy mắt cũng sẽ xuất hiện kẽ hở.

Liên tục bị áp chế, con mắt Đường Thiên cũng bắt đầu nổi lên một vầng tơ máu. Bản thân hắn chính là người không chịu thua, tuy rằng Chân lực Khổng Tước làm cho đầu óc hắn giống như băng tuyết, nhưng mà sự kiệt ngạo bất tuân và cương liệt tận trong xương cốt lại không tự chủ mà bắt đầu rục rịch muốn động.

Đáng ghét!

Chính mình thế mà bị áp chế!

Chân lực Khổng Tước băng lãnh làm cho tâm thần Đường Thiên lạnh như băng tuyết, tất cả xung quanh, đều là như thế rõ ràng. Lăng Húc tiến công, tại trong mắt hắn khắp nơi là kẽ hở, nhưng mà Lăng Húc hoàn toàn không để ý kẽ hở chính mình mà chỉ điên cuồng ra thương.

Lăng Húc rít gào như dã thú, thương mang như biển sao, chuông âm như gió.

Lui, lại lui, lại tiếp tục lui!

Tơ máu trong mắt Đường Thiên càng lúc càng nồng, nhưng lúc này tâm lại như băng tuyết, tất cả chi tiết trong cơ thể đều được hắn nắm giữ. Hắn có thể cảm thụ được chiến ý nóng hổi ở chỗ sâu trong cơ thể đang trở nên càng lúc càng rừng rực.

Cảm giác mâu thuẫn rất kỳ quái.

Giống như dưới tầng băng trong sáng óng ánh có một luồng dung nham nóng cháy vô thanh vô tức chảy xuôi.

Băng và hỏa, lạnh và nóng, đan xen lẫn nhau.

Khổng Tước tựa hồ cũng cảm thụ được chiến ý trong cơ thể Đường Thiên rục rịch muốn động. Chân lực Khổng Tước đột nhiên trở nên càng mạnh, hàn ý đến xương trải rộng toàn thân Đường Thiên. Nhưng mà kỳ dị chính là, mặc cho cái luồng hàn ý này mãnh liệt như thế nào, chiến ý nóng cháy ở sâu trong cơ thể không có chút dấu hiệu bị áp chế, nó càng sôi sục, càng cháy rực, như dung nham chảy xiết.

Băng hỏa đan xen cảm giác mâu thuẫn càng bốc lên mạnh mẽ.

Oanh!

Thân thể Đường Thiên chấn động, cảm giác ở chỗ sâu trong cơ thể giống như có cái gì bị trói buộc được cởi ra.

Binh đang ở tại thành Tam Hồn, bỗng nhiên như cảm ứng được cái gì, sắc mặt khẽ biến. Thiên Không Hổ hóa thành một vệt sáng, tốc độ trong nháy mắt liền lên tới tận cùng, bay tới cửa võ hồn điện.

Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?

Tiên Võ.

Tại đại sảnh Ánh Võ, kính trận san sát, đệ tử Tiên võ như ngày bình thường tới lui xuyên qua gương đồng. Nhưng vào lúc này, gương đồng Ánh Võ bỗng dưng sáng rực, chùm tia sáng chói mắt từ gương đồng bắn thẳng đến nhập kính trận.

quang mang chói mắt làm cho các đệ tử trong nháy mắt cảm thấy chói lòa, trong đại sảnh hỗn loạn.

"Phát sinh chuyện gì vậy?"

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Nhất thời hai mắt trưởng lão chủ trì kiếm trận cũng mù, bỗng nhiên cái lỗ tai của lão chợt động, sắc mặt khẽ biến, quát to: "Tất cả ngậm miệng!"

Thanh âm trưởng lão quen thuộc làm cho các đệ tử lập tức im tiếng.

Ông!

Thanh âm như ong mật vỗ cánh.

Thanh âm càng ngày càng trầm thấp, càng ngày càng mạnh, giống như thủy triều.

Lúc này mọi người bỗng nhiên phát hiện, con mắt đã sáng trở lại, thế nhưng khi bọn họ thấy rõ cảnh tượng trước mắt khi khuôn mặt hoảng sợ thất sắc.

Vạn kính cùng reo!

Âm thanh kia trầm thấp ong ong như thủy triều, dĩ nhiên là thanh âm vạn mặt gương đồng đồng thời chấn động phát ra!

Các đệ tử Tiên Võ trợn mắt há mồm mà nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, bọn họ chưa từng nhìn thấy kính trận xuất hiện tình huống như vậy. Sắc mặt trưởng lão tái nhợt như tờ giấy, giống như gặp quỷ vậy.

Bỗng nhiên hai đạo thân ảnh xuất hiện tại cửa vào đại sảnh.

Một nam một nữ, nam tử ngọc thụ lâm phong, nữ tử xinh đẹp tiên tử.

Khi có đệ tử nhìn thấy hai người, tức thì như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.

Tiên vương! Tiên hậu!

Nhưng mà hai vị nắm quyền Tiên võ tối cao lúc này lại đều với vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn kính trận.

"Là chuyện gì?" Trong giọng nói hỗn loạn của Tiên hậu một tia kinh hoàng.

"Không biết ạ!" Ngữ khí Tiên vương mang theo một tia khẩn trương: "Có thể là thánh bảo truyền kỳ xuất thế, cũng có khả năng là một cung tinh hỏa trọng điểm hoàng đạo gì đó bùng cháy, cũng có khả năng là huyết mạch lợi hại thức tỉnh, cũng có khả năng là người nào đó thành thánh! Nhưng không khẳng định được là loại nào."

Tiên hậu lắc đầu: "Thành thánh không có động tĩnh mạnh như thế, Kiếm thánh mấy năm nay, gương đồng cũng không có phản ứng."

Gương đồng Ánh Võ có thể phản chiếu dấu hiệu Thiên lộ và Võ tương quan.

"Đừng quên mấy vị Kiếm thánh mạnh nhất trong lịch sử kia, cũng đã từng dẫn phát ra kính trận tề minh." Tiên vương nhắc nhở.

"Chúng ta làm gì?" Tiên hậu nhìn về phía Tiên vương.

"Tĩnh quan kỳ biến*." Tiên vương trầm giọng nói: "Chuyện này, vô luận như thế nào, cũng không thể tiết lộ đi ra ngoài! Tốp đệ tử này, đều đưa tất cả đến phía sau núi bế quan khổ tu. Chúng ta cẩn thận quan sát, may ra có thể tìm ra manh mối." * Yên lặng xem diễn biến

"Ừ!" Tiên hậu sắc mặt nghiêm trọng mà gật đầu.

Hạc rất tinh tế, nhanh chóng liền nhận thấy được dị trạng của Đường Thiên, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng lên hẳn.

Tuy rằng Đường Thiên vẫn còn lui về phía sau, nhưng mà làm cho Hạc cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Lúc trước Đường Thiên bị thương tiêm hải của Lăng Húc áp chế, bị ép từng bước lui về phía sau, nhưng mà lúc này Đường Thiên dù cũng lui về phía sau như thế nhưng có thêm mấy phần thong dong. động tác Đường Thiên trở nên càng ngày càng gọn gàng, tay phải Hỏa Liêm Quỷ Trảo dùng ít dần, dùng nhiều chính là dùng tay trái Huyết xuông thuẫn, vỗ mở thương tiêm hải của Lăng Húc.

Đường Thiên càng an tĩnh, Hạc cảm giác càng thêm không tốt, bởi vì nguy hiểm khí tức cả người Đường Thiên càng ngày càng tăng lên.

Trong lúc vô ý Hạc nhìn thấy con mắt Đường Thiên, thân thể tự nhiên bị chấn động.

Con mắt Đường Thiên, một bên xanh thẳm, một bên đỏ đậm.

Xanh thẳm như biển, đỏ đậm như lửa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất