Chiến Thần Bất Bại

Chương 274: Ngân Sương và Hắc Vũ

Lăng Húc chú ý tới thần tình của Hạc, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm thẳng vào Hạc, bàn tay không tự chủ nắm chặt ngân thương trong tay.

Hạc nhất định biết điều gì đó!

Thần tình Hạc biến ảo, hắn hít sâu một hơi, từ từ gật đầu: "Ta biết rõ bài ca này."

Lăng Húc nghe thấy Hạc biết rõ thì trái tim đột nhiên nảy lên.

"Bài ca này là Ngân Sương kỵ đội ca của chòm Bạch Dương hạ ở hoàng đạo thập nhị cung." Thần sắc Hạc cũng trở nên nghiêm trọng, lộ ra mấy phần suy tư: "Hoàng đạo thập nhị cung lúc nổi lúc trầm, lúc hưng lúc suy, khi vinh khi nhục, có lúc mai một biến mất nhưng cũng có lúc trọng tân quật khởi. Rất ít người biết rõ, rốt cuộc hoàng đạo thập nhị cung là cái gì. Hoàng đạo thập nhị cung, cũng không những chỉ mười hai cái tinh tọa, nó còn đại biểu cho mười hai loại truyền thừa cực cường đại, mười hai loại truyền thừa có lịch sử đã lâu."

"Truyền thừa? Là võ kỹ sao?" Đường Thiên buột miệng hỏi.

"Tính là vậy đi." Hạc biết là nói thêm sẽ phức tạp, chắc chắn Đường Thiên không thể hiểu được nên hắn lại kể tiếp: "Tinh tọa sẽ mai một biến mất, nhưng những truyền thừa này vẫn truyền thừa mãi."

"Ngay cả như tinh tọa Sư Tử mới được thành lập đó, tuy rằng Sư Tử vương Lôi có danh Thiên lộ nóng hổi, nhưng trên thực tế có rất ít người biết rõ, Sư Tử vương Lôi Ngang kế thừa đó là truyền thừa chòm Sư Tử. Chòm Sư Tử đã mai một vô số năm tháng, nhưng khi truyền thừa chòm Sư Tử lưu truyền tới nay, rơi vào tay Lôi Ngang, gặp đúng Lôi Ngang hùng tâm chí lớn, lấy lực bản thân lại lần nữa tại Thiên lộ mở ra một tinh tọa hoàn toàn mới, chòm Sư Tử cường đại trở thành đứng đầu thập nhị cung hiện nay. Sự nghiệp to lớn như thế dù ở thời đại nào chăng nữa đều có thể nói là vĩ đại. Tình huống chòm Bạch Dương cũng không khác nhiều."

Ai cũng không ngờ Hạc đang kể lịch sử nhưng bọn họ lại không tự chủ mà bị Hạc hấp dẫn hoàn toàn.

"Không thể không nói, ta đã xem qua điển tịch thì chòm Bạch Dương là chòm mà làm ta luôn cảm thấy rất kỳ lạ. Chòm Bạch Dương không thiếu thời kì cường đại, nhưng bọn họ chưa từng trở thành bá chủ Thiên lộ. Cái này và lý niệm của bọn họ hẳn là có liên quan, bọn họ tin tưởng vững chắc vào chính nghĩa công lý, bởi vậy mỗi một đời người đứng đầu Bạch Dương, đều là người công chính quang minh nhân từ thiện lương. Người đứng đầu Bạch Dương mãi vẫn là người yếu nhất hoàng đạo thập nhị cung. Chuyện rất kỳ quái. Nhưng mà không ai dám coi thường chòm Bạch Dương, bởi vì bảo vệ chòm Bạch Dương chính là Ngân Sương kỵ."

Hơi thở của Lăng Húc thoáng cái gấp gáp hẳn lên.

Hạc liếc Lăng Húc một cái, tiếp tục nói: "Ngân Sương kỵ, Ngân giáp ngân thương, cưỡi Kiếm giác tuyết dương, cho dù ở thời đại nào thì nó cũng là một trong những quân đoàn mạnh nhất. Lịch sử của Ngân Sương kỵ cũng lâu dài như lịch sử của chòm Bạch Dương, nó mới là người kế thừa chân chính truyền thừa của chòm Bạch Dương. Cho tới bây giờ, trong lịch sử Ngân Sương kỵ đã từng xuất hiện hai trăm chín mươi sáu vị Thương thánh. Thương xuất Bạch Dương, câu này nói ở thời đại nào cũng không chút sai lầm."

Đường Thiên và Lăng Húc trợn mắt há mồm.

Thương thánh, danh hiệu hang đầu đáng tôn sùng như thế ở thời đại nào cung chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ai cũng không ngờ cái số lượng danh xưng "Thương thánh" mà tới những hàng trăm. Text được lấy tại Truyện FULL

Một cảm giác bức bối khiến người ta hít thở không thông, trong nháy mắt bao phủ từng người một.

Hạc cũng nở nụ cười gượng gạo, hắn xòe bàn tay ra: "Rất đáng sợ chứ! Ngân Sương kỵ có quy định, chỉ có Thương thánh mới có tư cách so đấu tìm vị trí thủ lĩnh. Trong lịch sử Ngân Sương kỵ thì khi mạnh nhất là có được chín vị thương thánh! Trong lịch sử ba trăm năm trước đây, chòm Bạch Dương được gọi là "thời đại Ngân Sương"."

Mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối, nói không ra lời.

"Nhưng tình hình đó, đúng ba trăm năm trước cũng đã xảy ra biến cố thay đổi."

"Có cải biến gì?" Lăng Húc hỏi với giọng gấp gáp.

"Ước chừng ba trăm năm trước, Ngân Sương kỵ xuất hiện hai vị Thương pháp thiên tài, Cổ Nam và Liên Vũ. Thiên phú của hai người cực kỳ xuất sắc, lớn lên với nhau từ tấm bé, thân như huynh đệ. Ai cũng cho rằng người chấp chưởng Ngân Sương kỵ tương lai chính là khi hai người so đấu. Nhưng mà trời không biết gió mưa, trong một lần làm nhiệm vụ, Cổ Nam thân vong, thi thể chưa tìm được. Liên Vũ thuận lý thành chương trở thành người chấp chưởng Ngân Sương kỵ, ba năm sau, người đứng đầu Bạch Dương Tang Minh Không ốm chết, đứa con của ông năm ấy mới chín tuổi, trở thành người đứng đầu Bạch Dương. Chuyện này vi phạm truyền thống của chòm Bạch Dương khiến cho rất nhiều người Ngân Sương kỵ bất mãn. Hai năm sau, chòm Bạch Dương và một tinh tọa khác xảy ra chiến tranh, Ngân Sương kỵ trúng mai phục của đối phương nên toàn quân bị diệt. Liên Vũ cực kỳ đau lòng mới quyết định tổ kiến tân doanh, lấy tên là Hắc Vũ kỵ. Bốn mươi sáu năm sau, Liên Vũ lâm trọng bệnh, ba tháng trước lúc hắn tạ thế, Tang thị bộ tộc xảy ra hoả hoạn, không còn ai sống sót. Sáu tháng sau, Liên Vĩnh Thành - con của Liên Vũ, được đề cử làm người đứng đầu Bạch Dương."

"Bản thân Liên Vũ không những là một đại kiêu hùng, mà thương pháp cũng đạt trình độ siêu phàm nhập thánh. Vì làm suy yếu lực lượng truyền thống chòm Bạch Dương nên ông tự sáng lập Hắc Vũ Trấn Hồn thương, trở thành truyền thừa Hắc Vũ kỵ, truyền thừa Ngân Sương kỵ liền từ từ biến mất. Từ sau ông, chòm Bạch Dương coi như vào thời đại Hắc Vũ, chòm Bạch Dương bây giờ vẫn ở trong tay hậu nhân Liên Vũ. Ở thời đại Hắc Vũ chòm Bạch Dương trở nên có tính công kích, nó lớn mạnh nhanh như thế nên hiện nay là một trong những tinh tọa mạnh nhất. Sư Tử, Xạ thủ, Bạch Dương, nó xếp thứ ba."

Nhìn sắc mặt Lăng Húc trắng bệch, Hạc than nhẹ một tiếng: "Lăng Húc, nếu như ta không đoán sai, ngươi có khả năng rất lớn là chi của Cổ Nam. Khi ta đọc được đoạn điển tịch này thì vẫn còn hoài nghi Cổ Nam chưa chết. Nếu là như thế, Thương tiêm hải của ngươi có khả năng lớn là Bạch Dương Tinh Thần thương của chòm Bạch Dương."

"Bạch Dương Tinh Thần thương?" Lăng Húc ngẩn người, ánh mắt hắn bỗng nhiên quay sang nhìn Binh.

Binh cũng từng nói cái danh xưng này.

Thanh âm của Binh từ trong Thiên Không Hổ truyền ra: "Không sai, ở thời đại của chúng ta thì Bạch Dương Tinh Thần thương là võ kỹ mạnh nhất của chòm Bạch Dương."

"Nói vậy sư phụ của ngươi đã đổi tên cho nó, cũng là hy vọng ngươi đừng để cho chòm Bạch Dương chú ý." Hạc nhẹ giọng bảo: "Liên Vũ thanh trừ những tàn tích của thời đại Ngân Sương cực kỳ triệt để, bởi vậy nguyên khí chòm Bạch Dương bị tổn thương rất lớn, phải tốn rất nhiều thời gian mới khôi phục lại được. Tuy rằng cách Liên Vũ đã hơn ba trăm năm, nhưng mà ta cảm thấy hậu nhân Liên thị phòng bị đối với Bạch Dương Tinh Thần thương vẫn không chút sơ sẩy, cho nên sư phụ của ngươi, mới sẽ đổi tên nó gọi là Thương tiêm hải đấy. Cũng có khả năng sư phụ của ngươi không biết tình hình, Cổ Nam cách nay đã ba trăm năm, cái tên Bạch Dương Tinh Thần thương sẽ rước lấy họa sát thân."

"Cổ Nam vì sao không đi báo thù?" Đường Thiên tỏ ra không thể giải thích nổi: "Chắc chắn cái tên Liên Vũ gì đó kia đã giở trò quỷ."

"Không biết." Hạc trầm ngâm nói: "Có thể là bị thương, Liên Vũ tâm tư kín đáo, ắt hẳn đã thiết lập mưu kế, chạy thoát không dễ dàng như vậy."

Lăng Húc có chút mờ mịt.

Hắn chưa từng nghĩ tới, Thương tiêm hải trong tay chính mình sẽ có liên hệ gì đó với chòm Bạch Dương đang lên như mặt trời ban trưa, còn dính dáng cả đến mối huyết hải thâm cừu sâu như thế, sư phụ chưa từng nói câu nào với hắn.

"Tiểu Húc Húc." Đường Thiên có chút lo lắng mà nhìn Lăng Húc.

Lăng Húc phục hồi lại tinh thần, vẻ mờ mịt trên mặt hắn mất dần, ánh mắt khôi lại trở nên kiên định: "Ta không biết ta tu luyện rốt cuộc có đúng Bạch Dương Tinh Thần thương hay không. Lịch sử gì đó chẳng có quan hệ gì với ta cả. Mục tiêu của ta là chính tay kết thúc cái kẻ phản bội kia, báo thù cho sư phụ."

Đường Thiên vội vàng vỗ ngực: "Yên tâm, tiểu Húc Húc, ta và tiểu Hạc tử sẽ giúp ngươi!"

"Tâm ý các ngươi ta ghi nhận." Lăng Húc lắc đầu: "Nhưng mà, ta nhất định phải tự mình giết chết hắn! Dùng ngân thương trong tay ta, dùng Thương tiêm hải sư phụ truyền thụ cho ta, kết thúc cuộc sống hắn!"

Thần sắc của hắn kiên định.

"Ta tới làm bồi luyện cho ngươi!" Đường Thiên giơ cánh tay lên hô to.

Khuôn mặt Lăng Húc chợt co rút, vừa mới rồi bị một thuẫn của Đường Thiên vỗ vào mặt, còn có chút đau ngấm ngầm, hắn lúng túng nói: "Khỏi cần, chỉ khoác lác là giỏi."

"Bây giờ chúng ta làm gì?" Hạc nhìn hai người, buông tay: "Chắc là chúng ta không kịp đánh lén lần hai rồi!"

Binh cẩn thận nói: "Không vấn đề gì, chúng ta sẽ tìm cơ hội."

Khuôn mặt Đường Thiên toát ra một tia phấn khích: "Không! Chúng ta không đánh lén! Thay đổi thành cường tập! Thực lực Chúng ta đã mạnh hơn nhiều rồi nên không cần phải lén lút, cứ đến thẳng tận của đi! Phải thế mới thống khoái!"

"Ánh mắt của ngươi?" Lăng Húc có chút lo lắng hỏi, hắn đối với đề nghị lớn mật của Đường Thiên cảm thấy cực kỳ động tâm, hắn có thể cảm thụ rõ ràng chính mình biến cường, nhưng mà đến tột cùng mạnh được bao nhiêu thì đúng là cần phải có một trận chiến đấu để kiểm nghiệm.

Đường Thiên đắc ý vô cùng: "Ha ha, ta nghĩ được một cách tuyệt diệu, mắt phải đeo cái bịt mắt thì sẽ không phải chịu ảnh hưởng của nó!"

Hạc không có dị nghị gì: "Mọi người đả tọa, khôi phục chân lực, hai canh giờ sau xuất phát."

Sắc mặt Dư Thuận tái mét, khi thống kê thương vong xong thì biết trong lúc tiếp cận ngắn ngủi mà bọn chúng chết những mười sáu người, trọng thương bảy người, coi như tổn thất một phần năm thế mà đối phương không chút tổn thất.

"Những tên quái vật đó rốt cuộc có lai lịch thế nào?" Tiếng của Thủy Thừa vang lên hỏi, trong thanh âm lộ ra một tia e sợ. Gã giao thủ với tên thiếu niên kiếm khách mặc hắc y, từ đầu tới cuối mà kiếm vẫn không ra khỏi vỏ đã áp chế cho gã có chút thở không nổi.

"Cái kia dùng đao Hồn tướng, đao pháp chỉ sợ là cấp đại sư." sắc mặt Vĩnh Thu cũng nghiêm trọng vô cùng.

Hai người bỗng ngẩn mặt ra.

Sắc mặt Dư Thuận biến ảo: "Ngươi không nhìn lầm chứ hả?"

Vĩnh Thu gượng cười: "Ta và Phong Sửu liên thủ, đều không có biện pháp áp chế nó, Hồn tướng bát giai như vậy, ngoại trừ võ kỹ cấp đại sư, ta tuyệt đối không nghĩ ra được còn có khả năng khác."

Trong lòng Dư Thuận chợt nảy, có được Hồn tướng võ kỹ cấp đại sư, đối với bọn chúng mà nói, tuyệt đối là tin tức tồi tệ. Thẻ hồn tướng Hoàng kim có giá cả sang quý, thế nhưng còn thẻ hồn tướng đại sư có cầu không có cung, căn bản không thể mua được. Thẻ hồn tướng đại sư là Thẻ hồn tướng chỉ có được võ giả có võ kỹ cấp đại sư chế tạo ra được, là thẻ hoàng kim loại siêu việt.

Thẻ hồn tướng đại sư, là loại thẻ hồn tướng võ kỹ hoàn mỹ nhất.

Chẳng có mấy người đem thẻ hồn tướng đại sư, dùng để triệu hoán Hồn tướng, cái này thực sự quá xa xỉ rồi!

Thẻ hồn tướng đại sư ẩn chứa thể ngộ cấp đại sư trong loại võ kỹ, là loại quý giá bậc nào!

"Có phải là Tộc minh hay không?" Thủy Thừa hỏi.

"Nó từ đầu đến cuối chỉ dùng một loại đao pháp." Vĩnh Thu lắc đầu: " Hồn tướng Tộc minh tuy rằng cường, nhưng mà nó là mạnh kiểu khác, chúng nó thường thường tinh thông vài loại võ kỹ."

Thủy Thừa cũng không hé răng nữa, trong ba người, Vĩnh Thu là người hiểu biết về Hồn tướng nhất.

Dư Thuận trầm giọng bảo: "Đêm nay ta gác! Mọi người nghỉ ngơi cho tốt đi!"

Thủy Thừa lắc đầu nói: "Hay là để ta phòng thủ đi, nhĩ lực của ta tốt nhất."

Dư Thuận gật đầu: "Cũng được!"

Ba người đều ý thức được, trận chiến đấu này gian nan hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn chúng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất