Thực lực mà Long Hình và Long Nguyệt thể hiện vừa nãy quá kinh người, chưa kể Long Nguyệt chỉ mới gõ nhẹ vào hư không mà đã xuất hiện một vòng xoáy cực lớn.
Đó chính là đòn cuối cùng của hai người, có thể nói là đủ sức khiến các nhân vật lớn có mặt phải kinh ngạc.
Ngay cả Ngụy Quốc Đào cũng phải thừa nhận thực lực của Long Nguyệt và Long Hình vô cùng mạnh mà ông ta chưa từng thấy trong thánh vực nhiều năm qua.
Hai võ giả bình thường, hơn nữa mới chỉ đạt cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương mà đã có thể ép thế tử cao hơn bọn họ một cấp phải quỳ gối nhận thua, đây chẳng phải là rất đáng kinh ngạc sao?
Mặc dù Lodiwe và Canon không thể so sánh với Theodore, nhưng khoảng cách giữa võ giả bình thường và thế tử là vô cùng lớn.
Cho dù là về tư cách hay là kinh nghiệm thì cũng vượt xa võ giả bình thường.
Nhưng dù vậy, Lodiwe và Canon vẫn thất bại.
Nếu cùng cảnh giới thì ngay cả Thiên Huyền của nhà họ Ngụy cũng chưa chắc có thể đánh bại được thế tử.
Điều khiến Ngụy Quốc Đào kinh ngạc nhất chính là từ đầu đến cuối, Long Hình và Long Nguyệt chỉ sử dụng một loại trận pháp.
Ngay cả Ngụy Quốc Đào cũng chưa bao giờ nghe nói về loại trận pháp này, cảm thấy nó thật kỳ lạ.
Có thể nói, hai người bọn họ sử dụng một loại trận pháp giống nhau, tấn công quyết liệt khiến Lodiwe và Canon không thể chống trả.
Điều này cho thấy trận pháp mà Tiêu Chính Văn dạy bọn họ còn tinh vi hơn nhiều so với Thiên Cực Bát Môn.
“Lodiwe và Canon đã thua, hơn nữa còn thua dưới tay hai nhân vật nhỏ bé, anh Khổng thấy thế nào?”
Vẻ mặt của Chu Thụy Chân cũng trở nên nghiêm nghị.
“Ba người này không hề đơn giản. Sở dĩ chúng ta cần hộ vệ bảo vệ, bởi vì cảnh giới hiện tại của chúng ta quá thấp. Mà hai người này chỉ là cấp dưới của Tiêu Chính Văn, nhưng lại có thể đánh bại thế tử như chúng ta!”
“Cho dù thực lực của Lodiwe và Canon không đủ, nhưng chung quy vẫn là thế tử! Quyết định trước đây của chúng ta hơi nóng vội!”
Khổng Tuyên nheo mắt, kiên nhẫn phân tích.
Sự khác nhau lớn nhất giữa thế tử với đám cậu chủ nhà giàu là họ chỉ suy xét vấn đề từ góc độ thực tế.
Một khi phát hiện ra suy nghĩ của mình là sai, bọn họ sẽ lập tức nhận sai, hơn nữa còn sửa chữa bằng hành động.
Do đó bọn họ mới là người nổi bật nhất trong thế gia.
“Chúng ta có cần qua đó không?”
Chu Thụy Chân vừa nói vừa tiến lên một bước.
“Đi thôi!”
Khổng Tuyên đi theo Chu Thụy Chân về phía quảng trường.
Không chỉ có hai người họ đi về phía quảng trường, mà ngay cả trong thánh vực cũng xuất hiện cầu vồng, dẫn tới hướng quảng trường.
Một luồng ánh sáng vàng che khuất bầu trời, bao phủ trên bầu trời quảng trường, vô cùng chói mắt.
Theodore dẫn theo hai vị thế tử ở lâu đài Versailles đến quảng trường.