Núi đồi xung quanh cũng đồng loạt sụp đổ, mặt đất nứt toác, thậm chí ngay cả hư không cũng trở nên rúng động!
Năm cao thủ Nhân Vương cấp bốn đã hoàn toàn bộc phát ra khí tức đáng sợ, ngay cả đất trời của thánh vực cũng không chịu đựng nổi nữa!
“Đã nhìn thấy chưa? Dựa vào một mình cậu mà cũng dám khiêu chiến với nhiều người như thế sao?”
“Tôi thừa nhận, tôi quả thực rất bất ngờ về cậu, có điều cũng chỉ là bất ngờ mà thôi, trong lịch sử có quá nhiều những đứa con cưng của trời giống như cậu, thế nhưng cậu có biết tại sao bọn họ đều không ai sống lâu không?”
“Điên cuồng thì phải trả giá, bất cứ trời đất phương nào, dù là thế tục hay là thánh vực, hoặc là vùng ngoài lãnh thổ bao la rộng lớn đều có quy tắc trò chơi vốn của riêng nó!”
“Người phá vỡ quy tắc trò chơi thì chắc chắn sẽ bị trời phạt!”
Thiên Hành vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ ra, một tiếng vang lớn lập tức truyền tới, ngay cả nhật nguyệt trên bầu trời cũng bị lần chỉ tay này của ông ta làm cho rung lên!
Nhất Chỉ Định Càn Khôn!
Khí Phách Thôn Nhật Nguyệt!
Đây chính là bản lĩnh giúp cho Thiên Hành độc bá thánh vực mấy trăm năm nay!
“Tiêu Chính Văn, ngông cuồng thì phải trả giá, anh ở thế tục điên cuồng thế nào đều không có ai để tâm tới, thế nhưng nơi này là thánh vực, ngay cả một thế tử Hoa Quốc như tôi mà cũng không thể nhìn tiếp nổi nữa!”
Chu Thuỵ Chân nói với vẻ châm biếm.
“Hừ, dám hống hách nghênh ngang với tất cả cao thủ bên trong thánh vực, cậu đúng là chán sống!”
Khổng Tuyên cũng nhún vai nói, vui vẻ khi người khác gặp hoạ.
Thật ra bọn họ đã không ưa gì Tiêu Chính Văn từ lâu, có thể nhẫn nhịn tới bây giờ chẳng qua chỉ là vì không muốn trước khi trận đại chiến thật sự bắt đầu lại quá bộc lộ tài năng mà thôi!
Càng không muốn vì một chuyện nhỏ mà chọc giận Thiên Hành và nhà họ Nguỵ!
Thế nhưng Tiêu Chính Văn lại không biết tốt xấu, không chỉ đắc tội với Thiên Hành mà lại còn giết chết cả Nguỵ Quốc Đào!
Nếu đã như vậy thì không thể trách bọn họ thấy lợi mờ mắt, thuận thế giết chết Tiêu Chính Văn rồi cướp hai bộ trận pháp kia từ tay anh!
Chu Thuỵ Chân quay đầu ra hiệu bằng ánh mắt cho ông Đồng, rõ ràng muốn giết người chiếm lợi thì buộc phải đích thân ra tay mới được.
Lỡ như Tiêu Chính Văn chết trong tay những thế lực khác, vậy thì trận pháp mà Long Hình và Long Nguyệt thể hiện ra khi trước lại không có duyên với bọn họ rồi!
“Các vị, tôi vốn là người Hoa Quốc, mà cái tên Tiêu Chính Văn này cũng xuất thân từ Hoa Quốc, tôi mong mọi người cùng ra tay, cho cậu ta một bài học cả đời khó quên!”
Vừa nói dứt lời, ông Đồng lại ra tay thêm lần nữa!
Khi ánh sáng trên thanh kiếm lóe ra một luồng sát khí cực kỳ khủng bố cũng lao thẳng về phía trán của Tiêu Chính Văn!
lần này ông Đồng ra tay với tốc độc cực nhanh, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, ông ta đã dùng tốc độc nhanh nhất tung ra chiêu chí mạng!
Thậm chí có thể nói rằng ông ta đang đánh lén một hậu bối!