Tiêu Chính Văn đặt tách trà xuống, gật đầu nói: “Trà khá ngon, nhưng điều tra tôi như thế hình như không lịch sự lắm nhỉ”.
Nghe anh nói thế, Lục Tiểu Thiến khẽ cười nói: “Anh Tiêu, không thể nói như thế, thật ra tôi làm vậy cũng là vì muốn giữa chúng ta có thể có một khởi đầu tốt đẹp”.
“Lẽ nào những anh hùng đứng trên đỉnh cao của thế giới như anh Tiêu không đáng để Tiểu Thiến nghiên cứu kỹ càng sao?”
Lục Tiểu Thiến vẫn nở nụ cười rất quyến rũ.
“Anh Tiêu trước giờ giết người quyết đoán, đầu tiên là Kiếm Tiên Thiên Sơn rồi đến cụ tổ Hỏa Long, sau đó lại là năm đại danh sơn. Nói đúng ra chúng tôi phải cảm ơn anh Tiêu rất nhiều”.
Nghe thế nụ cười của Tiêu Chính Văn dần trở nên lạnh lùng nói: “Hằng Sơn và Hoa Sơn chắc chắn không phải là nơi huyết tộc có thể tùy ý chiếm cứ, dù nơi đó không có võ tông thì cũng là lãnh thổ của Hoa Quốc”.
Chốn cũ của năm đại danh sơn đều có phong cảnh tuyệt đẹp, hơn nữa cũng là nơi giúp ích cho việc tu luyện võ thuật, tất nhiên Tiêu Chính Văn không cho phép người huyết tộc chiếm được món hời lớn như thế.
Hơn nữa Hằng Sơn hay Hoa Sơn thì theo dự tính của Tiêu Chính Văn, một thời gian nữa anh sẽ dời trụ sở điện Thần Long đến đó.
“Anh Tiêu, không thể nói thế, lúc chúng tôi đến nơi đó là nơi không có chủ, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì thì chúng tôi vừa không làm người khác bị thương vừa không cướp đất của ai”.
“Thật ra với tài năng của anh Tiêu, hà tất gì phải để ý đến một nơi như thế? Hơn nữa có quan hệ tốt với huyết tộc hẳn cũng là chuyện tốt với anh Tiêu”.
Vẻ mặt Lục Tiểu Thiến trở nên lạnh lùng, dù sao cô ta cũng là con gái của Lục Thanh Thành, dĩ nhiên có kiêu ngạo của mình.
Vừa rồi cô ta khách sáo với Tiêu Chính Văn chỉ là không muốn trở mặt quá nhanh mà thôi.
Huống hồ cho dù Tiêu Chính Văn có danh vọng hay thực lực cũng có thể nói được.
Nếu có thể hợp tác thành công với Tiêu Chính Văn thì cũng có ích cho sự phát triển ở thế tục của huyết tộc.
Đúng lúc này một thanh niên nhanh chân bước đến gần Lục Tiểu Thiến, sau đó ghé vào tai cô ta nói nhỏ gì đó.
“Hả?”
Nghe xong, đôi mắt xinh đẹp của Lục Tiểu Thiến bỗng lóe sáng.
“Anh Tiêu, hình như không chỉ có bọn tôi hứng thú với anh, mà người nhà họ Ngụy cũng rất quan tâm đến tung tích của anh đấy”.
Lục Tiểu Thiến quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn híp mắt cười nói.
Quả nhiên người đi theo Tiêu Chính Văn cả đoạn đường chính là cấp dưới của Ngụy Nguyên Cát.
“Không sao, chỉ là tên hề nhảy nhót mà thôi, chúng ta vẫn nên nói việc chính đi”.
Tiêu Chính Văn tỏ vẻ không sao nói.
Lục Tiểu Thiến do dự một chốc rồi xua tay với người thanh niên đó.
Nếu Tiêu Chính Văn đã không quan tâm đến chuyện này thì cô ta cũng không cần gây thù với nhà họ Ngụy.
Còn cấp dưới của Ngụy Nguyên Cát cũng đã vội vàng quay về báo tin ngay sau khi Tiêu Chính văn bước vào lầu Vọng Nguyệt.
Vừa nghe nói Tiêu Chính Văn xuất hiện ở lầu Vọng Nguyệt, Ngụy Nguyên Cát không khỏi vui mừng.