“Trong số các vị, ai đồng ý bản quân giao người nhà họ Lý và nhà họ Chu ra thì hãy kí khế ước với bản quân. Nếu một ngày nào đó, huyết tộc yêu cầu bản quân giao đầu của các người ra thì các người cũng phải dâng lên bằng hai tay!”
Thiên Tử càng nói, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng, uy nghiêm của thiên tử áp đảo mọi người đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt, chưa đến năm phút, không một ai có mặt dám ký khế ước với Thiên Tử.
“Sao thế? Chẳng phải các vị yêu nước thương dân lắm sao? Sao lại không lên tiếng? Hay là để bản quân phái người đi bắt người nhà họ Lý và nhà họ Chu đến đây!”
“Chỉ cần các vị ký tên vào khế ước thì bản quân sẽ lập tức giao bọn họ cho huyết tộc, được không?”
Lời này tương đương với việc đẩy tất cả người của võ tông vào đường chết.
Nếu bọn họ dám gật đầu thì nhất định phải ký tên. Đến lúc huyết tộc tìm đến, một câu nói của Thiên Tử có thể sẽ đẩy bọn họ vào chỗ chết.
Bọn họ muốn Thiên Tử giao nhà họ Lý và nhà họ Chu ra, chỉ là để bảo vệ an toàn cho bản thân, chứ không hề muốn buộc bom lên người.
“Chưởng môn Phương, vừa rồi tôi thấy giọng ông cao nhất, hay là ông làm gương cho mọi người đi!”
Thiên Tử bình tĩnh nói.
“Chuyện này… Thiên Tử… chuyện này e rằng không thỏa đáng…”
“Hỗn xược!”
Phương Tử Bình còn chưa kịp nói xong, Thiên Tử đã tức giận nói: “Phương Tử Bình thật to gan! Bản quân đang xin ý kiến của ông sao? Ngự lâm quân đâu!”
Cùng với tiếng quát lớn của Thiên Tử, Long Thất vội vàng chạy lên, hành lễ nói: “Có mạt tướng!”
“Phương Tử Bình bức Thiên Tử thoái vị, làm loạn triều cương, đại nghịch bất đạo! Theo luật của Hoa Quốc, có tội phải phạt!”
Thiên Tử nói xong, tất cả mọi người trong võ tông đều chết lặng!
Vị Thiên Tử trẻ tuổi này muốn trừng phạt Phương Tử Bình ư?
E rằng cho dù Đại trưởng lão của võ tông đến thì cũng phải gọi Phương Tử Bình một tiếng tiền bối.
“Thiên Tử! Xin đợi một chút! Phương Tử Bình phạm tội gì?”
Một ông lão đứng bên cạnh vội vàng bước lên giải vây.
Dù sao nơi đây cũng là cổng chính của Thiên Tử Các, cho dù thực lực của bọn họ có mạnh đến đâu thì cũng không dám khiêu chiến với ngự lâm quân ngay trước cửa Thiên Tử Các.
“Luôn miệng yêu cầu bản quân giao nhà họ Chu và nhà họ Lý ra, bản quân đã đồng ý với ông ta rồi, nhưng bản quân cũng muốn ông ta đảm bảo rằng nếu sau này huyết tộc muốn nhà họ Phương, thậm chí là Thiên Đao Môn thì ông ta cũng phải làm theo nhà họ Lý và nhà họ Chu, chết vì nghĩa!”
“Nhưng Phương Tử Bình đã coi lời bản quân như một trò đùa, đây là tội khi quân phạm thượng!”
“Bản quân trăm công nghìn việc, Phương Tử Bình lại dẫn người náo loạn Thiên Tử Các, phá rối chính sự, đây là tội làm loạn triều cương!”
“Tập hợp hàng nghìn người vây chặn Thiên Tử Các, còn bức cung uy hiếp Thiên Tử!”
“Ông ta không đáng chết sao?”