Nghe vậy, Tiêu Chính Văn trầm giọng nói: “Có nghĩa là lần này các người muốn chiếm hết vị trí trong Huyền Thiên Đạo Cung?”
Trần Nguyệt Nhi khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng cho dù là vậy, Hoa Quốc cũng không chiếm hết vị trí, dù sao mọi thứ đều phải dựa vào thực lực”.
“Một thời gian trước, tại sao lại có nhiều thế tử Âu Lục vào thánh vực để tranh đoạt vận khí Âu Lục đến vậy, thực ra cũng có liên quan mật thiết đến Huyền Thiên Đạo Cung!”
“Đại hội Thiên Đạo thực ra là một quá trình rèn luyện và rửa tội. Bất cứ ai tham gia đại hội Thiên Đạo thì khả giác ngộ sẽ càng phát triển nhanh!”
“Đối với những người như chúng ta, chắc ai cũng biết cảnh giới không là gì so với khả năng giác ngộ! Có một số người, chỉ cần khả năng giác ngộ đủ cao thì cho dù cảnh giới thấp đến đâu, họ cũng có thể đánh gục cao thủ có cảnh giới cao hơn mình!”
Như Trần Nguyệt Nhi đã nói, những người đã đạt đến cảnh giới như bọn họ đã không cần thiết phải theo đuổi cảnh giới nữa.
Từ Nhân Vương trở lên đến cảnh giới Nhân Hoàng, có rất nhiều cường giả cảnh giới Nhân Vương vì không đủ khả năng giác ngộ, cho nên sau khi đạt cảnh giới Nhân Hoàng sẽ rất khó tiến vào cảnh giới.
Vì vậy, bọn họ phải đặt đặt nền móng vững chắc cho tương lai, mới có thể nhanh chóng đột phá và tiến vào cảnh giới tiếp theo dưới sự trợ giúp của tông môn hoặc thế gia.
Trên con đường này, từ xưa đến nay, không biết đã có bao nhiêu người bị chặn ở ngoài.
“Mà lần này, không chỉ những người đã sống ở vùng ngoài lãnh thổ lâu năm như chúng tôi có thể nhận được cơ hội thăng cấp, mà những người trưởng thành trong giới thế tục như anh Tiêu cũng có thể có được cơ hội tương tự!”
“Vì vậy, tôi nghĩ, với tài năng của anh Tiêu, nếu không tham gia thì thật đáng tiếc!”
Trần Nguyệt Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói thêm.
Lời này của cô ta không có ý khen ngợi qua loa mà cảm thấy rằng có sự tham gia của Tiêu Chính Văn, cơ hội chiến thắng của Hoa Quốc sẽ càng nhiều hơn.
Xét cho cùng, Tiêu Chính Văn cũng là một chàng trai trong giới thế tục không môn phái, tuổi còn trẻ nhưng đã lập được thành tích như ngày hôm nay, chỉ xét về khả năng giác ngộ, chắc chắn đã là người giỏi nhất trong số bọn họ.
Tiêu Chính Văn chỉ quay đầu liếc nhìn Trần Nguyệt Nhi, không tiếp lời cô ta, mà thờ ơ nói: “Nếu các cô đã trở lại giới thế tục thì phải tuân thủ pháp luật Hoa Quốc!”
“Cho dù cường giả ở vùng ngoài lãnh thổ trở về hay là người dân Hoa Quốc thì đều phải nghe theo pháp luật!”
Hiện nay, mọi nơi trên thế giới đều rơi vào cảnh hỗn loạn, chỉ có Hoa Quốc vẫn như trước, Tiêu Chính Văn đương nhiên không muốn Hoa Quốc rơi vào hỗn loạn.
Nếu không, người chịu thiệt thòi chính là người dân Hoa Quốc.
Ở gò đất Côn Luân ngày càng xảy ra nhiều dị tượng cũng khiến Tiêu Chính Văn cảm thấy cấp bách.
Phải nhanh chóng giác ngộ được chân lý của nguyên khí, đồng thời nhanh chóng đột phá lên Nhân Vương cấp năm mới được.
Mặc dù bây giờ Tiêu Chính Văn đã nắm vững được trận pháp không gian, lại có tim rồng bảo vệ, nhưng dù sao đâu cũng là ngoại lực, nếu kém đối phương cảnh giới lớn thì ngoại những không đáng nhắc tới.
Tuy giác ngộ vô cùng quan trọng, nhưng nó cũng có một điều kiện tiên quyết quan trọng, đó là không thể quá thua kém đối phương.