Nhìn thấy sinh khí xung quanh Tiêu Chính Văn đã bị rút cạn, ngay cả núi non cây cối ở dưới chân anh đều đã sụp đổ, khô héo trong nháy mắt, trên mặt Đồ Thiên nở nụ cười giễu cợt.
“Hừ! Chết đến nơi rồi còn dám nói lời ngông cuồng? Cho dù cậu là thiên hạ vô song thì hôm nay cũng không thể thoát chết!”, Pháp Thiên và Đồ Thiên đồng thanh nói.
Ngay khi Pháp Thiên và Đồ Thiên cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ chết chắc, hình thái cực dưới chân Tiêu Chính Văn bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển, lại lần nữa lao về phía Tiêu Chính Văn.
Thậm chí ngay cả sinh khí xung quanh Pháp Thiên và Đồ Thiên cũng bị rút cạn.
“Thu!”
Tiêu Chính Văn nói, chỉ một chữ “thu”, tất cả sinh khí trong vòng mấy chục cây số đều lao về phía Tiêu Chính Văn với tốc độ mắt thường có thể thấy.
“Hôm nay phải cho các ông mở mang tầm mắt”.
Nói rồi Tiêu Chính Văn chỉ tay một cái, chỉ thấy sao đầy trời bỗng nổi lên, trong đó có chín ngôi sao sáng rực bất thường.
Sao trời tỏa sáng?
Chín ngôi sao trên trời dần hiện ra, ánh sáng khắp bầu trời, ngay cả ánh sáng trời trăng đều bị che khuất.
Lúc này thậm chí ngay cả ngoài lãnh thổ cũng cảm nhận được khí tức vô cùng mạnh này.
Trong một tòa cung điện ở ngoài lãnh thổ, một ông cụ đang ngồi thiền bỗng mở mắt ra nhìn về hướng thế tục.
Như thể ông ta muốn nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra ở Côn Luân bằng con đường đi đến thế tục.
“Mấy ngàn năm rồi, Sáng Thế Hạo Thiên lại làm được thật à?”
Ông lão thở dài, sau đó lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Lúc này ngay cả Pháp Thiên và Đồ Thiên đều rùng mình.
Vô số màn sương máu đó dường như lập tức biến mất không còn gì dưới ánh sáng của sao trời.
Chín ánh sao đó cũng dần tụ lại rồi hòa cùng một chỗ với Lôi Hải Côn Luân.
Lúc này cả dãy núi Côn Luân đều rung chuyển, như có một nguồn sức mạnh khủng khiếp từ thời xa xưa đang thức tỉnh.
Một màn chắn vô hình bao trùm lấy cả Côn Luân, sau khi sức mạnh khủng khiếp đó thức tỉnh, Pháp Thiên và Đồ Thiên cảm nhận rất rõ có một luồng sức mạnh cao lớn như núi cao đang đè ép trên đỉnh đầu hai người.
“Phụt!”
Cuối cùng hai người cũng không chịu được nôn ra một ngụm máu lớn.
“Đây… đây là chuyện gì?”
Lúc này hai người đều nhìn về phía gò đất Côn Luân có lịch sử lâu đời.
“Các ông cũng cảm nhận được rồi chứ? Nhưng tiếc là các ông sắp lên đường rồi”.
Tiêu Chính Văn nở nụ cười chế giễu với Pháp Thiên và Đồ Thiên.
Sức mạnh bí ẩn đó như đã trải qua hàng ngàn năm lịch sử, chứa cả sự sợ hãi, tuyệt vọng và không cam lòng.