“Chưởng giáo, hành động lần này của nhà họ Trương ở Thiên Sơn…”
“Những gì chúng làm quả thật đã làm tổn hại đến uy nghiêm của các gia tộc ngoài lãnh thổ, nhưng càng vào lúc này thì càng phải thể hiện thiện chí với các gia tộc trong thế tục”.
“Đừng quên, Tung Sơn chúng ta cũng hưng thịnh từ thế tục, có cách biệt với các thế lực ngoài lãnh thổ thật sự đó. Cứ làm theo những gì tôi nói đi”.
Nói rồi đôi mắt nghiêm nghị của Triệu Kế Hồng nhìn về hướng Long Kinh.
Sáng hôm sau, đại diện của năm đại danh sơn và các phái võ tông đều đổ về nhà họ Trương ở Thiên Sơn, còn nhà họ Trương cũng là lần đầu lộ mặt trong mấy trăm năm nay nên được cả võ tông săn đón.
Lúc này Trương Lăng Phong sau khi trải qua một đêm phục hồi cũng xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người với vẻ mặt hết sức hồng hào, giờ đây khí tức Nhân Vương cấp ba đã lộ ra ngoài.
“Chúc mừng cậu Trương, bây giờ trong thế tục ta cũng đã có cao thủ Nhân Vương cấp ba rồi, trận chiến hôm nay tuyệt đối không thể để đám ngoài lãnh thổ đó chiếm được ưu thế”.
“Đúng thế, một đám gia tộc ngoài lãnh thổ đó chưa chắc đã mạnh hơn thế hệ trẻ ở thế tục chúng ta”.
“Đúng thế, theo tôi được biết ngay cả ngoài lãnh thổ cũng không có cao thủ cảnh giới Nhân Vương nào trẻ như vậy cả”.
Mọi người bỗng chốc càng tâng bốc, khen ngợi Trương Lăng Phong.
Nhưng Trương Lăng Phong lại lạnh nhạt nhìn về hướng Long Kinh, khẽ lắc đầu nói: “Các vị, thật ra ngoại trừ tôi, thế tục chúng ta còn một cao thủ cảnh giới Nhân Vương nữa cơ”.
“Hơn nữa dù là bây giờ, tôi cũng không thể với tới bóng lưng của người này”.
Sau khi trải qua rửa tội của trời đất, phần còn lại của cuộc đời mình sau khi thoát khỏi thảm họa sinh tử, tính cách của Trương Lăng Phong cũng đã thay đổi khá nhiều.
Lúc này nỗi thù hận với Tiêu Chính Văn của hắn đã hoàn toàn biến mất.
Ngược lại càng thêm bội phục Tiêu Chính Văn, một mình anh mà có thể giành lại một vị trí trong thế giới đấu tranh cho thế tục.
Hiện giờ hắn là cường giả cảnh giới Nhân Vương, bỗng cảm nhận được một cảm giác sứ mệnh trước nay chưa từng có.
Nghe hắn nói thế, không ít người đều lộ ra vẻ ngờ vực và phỏng đoán, lẽ nào nhà họ Trương đã nghiêng về phía Tiêu Chính Văn rồi sao?
“Cậu Trương, cậu nói thế là không đúng, cậu ta họ Tiêu trước giờ đều đối đầu với võ tông chúng ta”.
“Đúng vậy, cậu ta không bao giờ có thể là người của mình được. Cậu Trương không cần tâng bốc chí khí của cậu ta, dẹp đi uy phong của mình. Bọn tôi tin không lâu nữa cậu chắc chắn sẽ vượt qua Tiêu Chính Văn”.
Trương Lăng Phong quay đầu nhìn sang hai ông lão đang nói kia, khẽ lắc đầu nói: “Hai vị, các ông có biết nếu không có Tiêu Chính Văn thì bây giờ Hoa Quốc đã là thiên hạ của huyết tộc không”.
“Nếu không nhờ Tiêu Chính Văn, chúng ta có thể được Đế Vương Các và các gia tộc ngoài lãnh thổ xem trọng không? Các vị nghĩ trận chiến hôm nay đang so về cái gì?”
“Ngoài lãnh thổ xem thế tục chúng ta là một mảnh ruộng thí nghiệm, chúng muốn thông qua trận đấu lần này để vơ vét toàn bộ nhân tài có tiềm năng của thế tục”.
“Đến lúc đó thế tục chúng ta lại sẽ rơi vào tình trạng hàng ngàn năm nay, lẽ nào các vị cam lòng bị các thế lực ngoài lãnh thổ vơ vét như vậy sao?”
Trương Lăng Phong vừa nói thế, tất cả những người trong võ tông đều lặng im như tờ.
Thật ra những kẻ sành sỏi, thành thục như họ sao lại không hiểu đạo lý này, chỉ là không ai có can đảm phá vỡ mà thôi.