Từ xa xưa cũng đã có không ít người tài giỏi sáng tạo ra nhiều trận pháp cực kỳ tuyệt diệu, Càn Khôn Tạo Hóa có thể biến tất cả sát khí thành năng lượng may mắn, sau đó sử dụng nó cho chính mình.
Năm đó khi Chu Hi tạo ra trận pháp này thì chỉ trong thoáng chốc đã vô cùng nổi trội.
Nhưng tiếc là suy cho cùng nho sĩ đó không phải là Chu Hi, không phát huy được một phần một trăm của Càn Khôn Tạo Hóa.
Chỉ chuyển hóa sát khí thành năng lượng may mắn mới chỉ là sơ cấp, không hề có sức uy hiếp gì với Saga.
“Tôi chỉ không muốn hai vị mắc thêm sai lầm, hà tất gì phải ra tay chỉ vì một người vai vế dưới?”, nho sĩ đó nhìn Saga lạnh nhạt cười nói.
“Hừ! Tiểu bối? Nếu hôm nay không giao Tiêu Chính Văn ra thì tôi sẽ san bằng Tung Sơn”, nói rồi cả người Saga toát ra sát khí cuồn cuộn.
Thấy thế nho sĩ quay sang nhìn Triệu Kế Hồng tỏ ý ông ta nhanh chóng giao người ta đây, nếu không trận chiến hôm nay khó lường trước kết quả.
Triệu Kế Hồng nghiến răng, sau đó giơ tay lên, một luồng khí màu tím bắn về phía sau núi, ngay sau đó Tiêu Chính Văn trong bí cảnh bỗng thấy cả người mình nhẹ bẫng, cảm giác ép bức bỗng chốc biến mất.
“Tiêu Chính Văn, cậu còn không mau lăn ra đây”.
Lúc này Triệu Kế Hồng đã cực kỳ tức giận, bị Tiêu Chính Văn tính kế đã đành, giờ ông ta còn bị nội thương nghiêm trọng.
Kẻ gây ra mọi chuyện chính là Tiêu Chính Văn, lại muốn lấy Tung Sơn ra làm lá chắn đội nồi thay cậu ta.
Bây giờ Tung Sơn đang đối mặt với thảm họa nguy hiểm, không chỉ Saga bị tính kế mà ngay cả Tung Sơn và Hằng Sơn họ cũng trở thành tay sai miễn phí cho Tiêu Chính Văn.
Ngay cả tình hình của Thiên Hà Đạo Quân lúc này cũng nguy cấp, bị mấy mươi luồng khí tức vây chặt, chỉ cần vừa khai chiến thì sẽ lập tức bị bao vây đánh giết.
Độ Ách Chân Quân cũng bị sáu cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng ép sát, có thể nói tình hình hiện giờ cực kỳ bất lợi cho Tung Sơn.
“Đây là cách tiếp đãi khách của Tung Sơn à? Chẳng phải ông tự mình bảo người gửi thiệp mời tôi đến Tung Sơn làm khách sao?”
Tiêu Chính Văn cười chế giễu nhìn mọi người đang ở trong không trung nói.
“Tiêu Chính Văn, lẽ nào cậu muốn hại Tung Sơn bị tiêu diệt chỉ bởi vì cậu thật sao? Cậu có biết nếu ba người bọn tôi chết thì Hoa Quốc sẽ không còn cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng nữa không?”
“Các gia tộc đều sẽ bị Âu Lục và Mỹ Lục ức hiếp. Cậu…”
“Bớt nói nhảm đi, chuyện đó có liên quan chút nào đến Tiêu Chính Văn tôi không? Lúc Haig đánh vào Hoa Quốc, chẳng phải các ông cũng vui vẻ đứng nhìn sao? Vậy sự sống chết của các ông thì liên quan gì đến tôi?”
“Lúc đó sao các ông không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay? Hay là trong mắt các ông, sống chết của người thế tục cực kỳ nhỏ bé, chỉ có sự sống chết của các ông mới là chuyện lớn liên quan đến mạng người?”
“Ông nghĩ tôi không biết bí cảnh Tung Sơn là nơi rất hung hiểm sao? Lúc đó tôi từng hỏi ông đã nghĩ kỹ chưa, ông xem Tiêu Chính Văn tôi là ai, gọi thì đến đuổi thì đi sao?”
Tiêu Chính Văn cười mỉa nói.
“Tiêu Chính Văn, nếu còn đánh tiếp nữa không chỉ có Tung Sơn sẽ bị san bằng, mà các tỉnh lân cận cũng sẽ có người chết. Tôi nghĩ không cần tôi nói cậu cũng biết rõ sức phá hủy của cảnh giới Nhân Hoàng đi khai chiến rồi chứ”.