“Cậu Tư Mã quá lo rồi, theo tôi, thằng nhóc Tiêu Chính Văn kia, chỉ là nhất thời gặp may thôi, sau lưng hắn không thể có thế lực gì lớn lắm, nếu không sao có thể ngồi nhìn chúng ta đánh hạ Thái Sơn chứ?”
Khổng Tề Thiên coi thường nói.
“Không, có một chuyện các người không biết, lúc trước tôi đã từng sai người khuyên hắn đầu hàng, nhưng hắn lại thẳng tay giết người nhà họ Tư Mã chúng tôi!”
“Chuyện này trông có vẻ rất bình thường, nhưng một người không có hậu thuẫn, dám công khai chém giết người nhà họ Tư Mã chúng tôi sao? Cho dù là năm đại danh sơn cũng không có gan làm như thế!”
Điều Tư Mã Tư để ý không phải là người nhà họ Tư Mã bị giết, chết mấy kẻ tôi tớ đối với hắn không khác chết mấy con kiến là bao.
Nhưng vấn đề là sự ngang ngược Tiêu Chính Văn thể hiện ra trong chuyện này, đây mới là điều khiến hắn vô cùng để tâm.
“Chuyện này chứng tỏ hắn không biết gì, không cần để trong lòng đâu!”, Quảng Lăng Tử ở bên cạnh, cũng khuyên.
Quảng Lăng Tử cũng biết sơ qua về Tiêu Chính Văn, từ sau khi linh khí trở về tới nay, Tiêu Chính Văn vẫn là kẻ địch của vùng ngoài lãnh thổ, nếu như Tiêu Chính Văn thật sự có hậu thuẫn sâu xa gì thì đã không thể làm ra chuyện thẳng thắn như vậy rồi!
Hơn nữa, Tiêu Chính Văn vẫn luôn bảo vệ người được gọi là Thiên Tử, vậy đã nói lên rằng, sau lưng anh, căn bản không có sự ủng hộ của hoàng tộc!
Thiên Tử hiện tại chính là con át chủ bài duy nhất trong tay Tiêu Chính Văn rồi.
Chỗ dựa duy nhất của anh cũng chỉ có một ít uy phong trong thế tục mà thôi.
“Thật ra chỗ đáng sợ của người này là thần bí khó lường! Cho đến hôm nay, tôi cũng không thể nhìn thấu hắn!”, Tư Mã Tư nhíu mày, trầm giọng nói.
Dẫu sao chuyện liên quan đến Thánh Huyết của Đế Tuấn cũng không được sơ suất!
Vì vậy, lúc này Tư Mã Tư rất để ý mỗi một chi tiết, thậm chí là mỗi một người bên cạnh!
Hơn nữa hắn rất tự tin với mắt nhìn người của mình, tuyệt đối không thể nào nhìn lầm!
“Được rồi, Tư Mã, không cần phải quá để ý, xe tới trước núi tất có đường đi!”
Nói xong, Khổng Tề Thiên lại đưa một ly trà thơm đến tay Tư Mã Tư.
Mấy người lại trò chuyện đơn giản mấy câu, sau đó giải tán.
Cho đến khuya hôm đó, Khổng Tề Thiên mới tìm tới Tư Mã Tư lần nữa.
“Vừa rồi, Quảng Lăng Tử lén rời đi, theo tôi thấy có thể là đi tìm Tiêu Chính Văn rồi!”, vừa gặp, Khổng Tề Thiên đã nói.
“Anh Khổng, anh còn đang suy nghĩ về câu tiên đoán của Nữ Đế à?”, đầu óc Tư Mã Tư nhanh nhạy, lập tức nghĩ đến suy nghĩ trong đầu Khổng Tề Thiên.
“Dĩ nhiên, dẫu sao cây giáo của Bá Vương ở trong tay hắn, hơn nữa, lần cây giáo của Bá Vương xuất thế, không phải kinh thiên động địa sao? Bất kể lời tiên đoán của Nữ Đế kia là thật hay giả, vì an toàn đều phải diệt trừ Quảng Lăng Tử!”