Võ Thiên Nghiệp nghiêm nghị nói.
“Chỉ cần anh ta đồng ý giúp nhà họ Võ, con sẽ gả cho anh ta, dù có động phòng cùng anh ta, con cũng sẵn lòng. Đây xem như là nói rõ cho anh ta nhỉ”, Võ Tinh Nhi trầm tư hồi lâu bỗng nói.
“Chị! Sao có thể được, chị hy sinh quá lớn”, không để Võ Thiên Nghiệp lên tiếng, Võ Học Tư nói.
Mặc dù anh ta có ấn tượng khá tốt với Tiêu Chính Văn, nhưng dù thế nào cũng không thể để chị ruột của mình gả cho một người bình thường.
Huống gì với nhan sắc xinh đẹp nhất Vinh Thành của Võ Tinh Nhi, không cần tốn sức vẫn có thể tìm một người chồng như ý.
“Đừng ai khuyên con nữa, con đi tìm Tiêu Thiên Sách để hỏi anh ta đây”, nói rồi Võ Tinh Nhi xoay người đi ra ngoài.
“Chị…”
Võ Học Tư vừa muốn đuổi theo lại bị Võ Thiên Nghiệp ngăn lại.
“Thôi vậy, cứ để nó đi đi, có lẽ đây là tia hy vọng cuối cùng của nhà họ Võ rồi”, Võ Thiên Nghiệp xua tay với Võ Học Tư.
“Nhưng… chị con…”
“Không nhưng nhị gì hết, Học Tư à, con phải biết rõ nếu Tiêu Thiên Sách đồng ý thì có nghĩa là xả thân cùng quân tử, dù cậu ta là một người bình thường, chỉ với nghĩa khí này thôi cũng đã khiến người khác bái phục rồi”.
“Tinh Nhi gả cho người như vậy không chịu thiệt”.
Võ Học Tư nhìn Võ Thiên Nghiệp muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn không nói.
Võ Thiên Nghiệp nói không sai, dù bảo vệ được nhà họ Võ thì sau này người tên “Tiêu Chính Văn” cũng sẽ bị mấy gia tộc lớn bày mưu tính kế.
Nếu anh ta đúng là Tiêu Chính Văn thì dĩ nhiên không sao, vốn dĩ đó là thù oán giữa Tiêu Chính Văn và mấy gia tộc lớn.
Nhưng dù sao đối phương cũng không phải là Tiêu Chính Văn, nếu anh ta đồng ý có nghĩa là đã hại anh ta.
Với nhan sắc của Võ Tinh Nhi, cúi mình gả cho anh ta cũng xem như là một lý do cam chịu sẵn sàng chết cho đối phương.
Nghĩ đến đây, Võ Học Tư không khỏi cảm thấy hổ thẹn, vừa cảm thấy có lỗi với chị, vừa cảm thấy có lỗi với Tiêu Chính Văn.
“Con cũng đừng có mà nhàn rỗi như thế, nhanh chóng đi dặn dò người giúp việc chuẩn bị những đồ vật cần thiết cho chị con, chỉ cần giải quyết xong chuyện của nhà họ Võ thì lập tức nghĩ cách đưa chúng về thế tục”.
“Để tránh đêm dài lắm mộng, ăn cây táo rào cây sung”.
Võ Thiên Nghiệp trầm ngâm một lúc rồi dặn dò Võ Học Tư.
“Bố, ý bố là để chị và anh Tiêu quay về thế tục sống cuộc sống của người bình thường à?”, sắc mặt Võ Học Tư khá khó coi, nhưng ngoài thế cậu ta cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
“Nếu không thì còn thế nào? Lẽ nào muốn nhìn chị con còn trẻ mà phải góa chồng sao?”, Võ Thiên Nghiệp trầm giọng nói.
“Vâng, con đi sắp xếp”, nói rồi Võ Học Tư xoay người chạy ra khỏi phòng sách.