Chương 3698
“Cả nước đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, chỉ là… e rằng sức sát thương sẽ rất lớn!”, Tần Vũ thở dài, chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui trong phòng làm việc, nói.
Thời khắc này, đúng là Hoa Quốc đã đến bước đường cùng, toàn bộ võ tông cũng rơi vào cảnh yên lặng, căn bản không ai dám đứng ra lên tiếng.
“Vua Bắc Lương về chưa?”
“Đúng vậy, vua Bắc Lương không có ở đây, ai có thể bảo vệ chúng ta?”
“Tại sao không nhanh chóng thông báo cho vua Bắc Lương, Hoa Quốc gặp mối nguy lớn rồi!”
Ngoài cửa Hắc Băng Đài, một nhóm doanh nhân có máu mặt, nôn nóng thúc giục.
“Mọi người yên tâm, chúng ta đã đưa tin đến vùng ngoài lãnh thổ rồi, tin rằng vua Bắc Lương đang gấp rút trở về, mọi người an tâm, chớ nóng vội!”, Tần Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, cố hết sức dùng giọng bình tĩnh trấn an.
Tuy rằng những lời này là từ miệng Tần Vũ nói ra, nhưng không nhìn thấy Tiêu Chính Văn, những người này làm sao có thể yên tâm?
Bởi vì vừa rồi bọn họ cũng nhìn thấy bóng dáng của Long Ngao và Long Hình, nếu như Tiêu Chính Văn đã quay lại, hai người bọn họ sao có thể nôn nóng như vậy?
Hơn nữa bọn họ cũng biết rằng đám người Long Ngao chỉ có cảnh giới Nhân Hoàng cấp một mà thôi, mà phía bên gia tộc Buckingho lại có hai cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng cấp hai, thực lực của hai bên căn bản không cùng một đẳng cấp.
Mà vùng ngoài lãnh thổ lúc này, Tiêu Chính Văn và Bạch Ngọc Trinh đã đến một biệt viện do nhà họ Bạch thiết kế.
“Anh Tiêu, không biết những lời anh nói vừa nãy là có ý gì? Chẳng lẽ anh Tiêu có biện pháp giải quyết sao?” Bạch Ngọc Trinh nghi ngờ nói.
Dù sao, Tiêu Chính Căn cũng không có người thân thích ở vùng ngoài lãnh thổ, mấy con đường rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ lại bị Thiên Đạo Minh Ước và mấy thế gia lớn khống chế, Tiêu Chính Văn muốn rời khỏi vùng ngoài lãnh thổ quả thực là khó như lên trời!
Ngay cả Bạch Ngọc Trinh cũng không thể dùng thân phận là người nhà họ Bạch để mua chuộc Đổng Thừa.
“Anh Tiêu, thật ra, ý định ban đầu của tôi là muốn cùng anh trở về giới thế tục. Dù sao, nhà họ Bạch tôi lộ diện thì phía bên Buckingho kia cũng sẽ dừng tay”.
Tiêu Chính Văn liếc nhìn Bạch Ngọc Trinh và nói thẳng: “Cô lo lắng rằng một mình tôi không thể áp chế được những thế gia lớn của Âu Lục ư?”
Bạch Ngọc Trinh cắn môi, lời nói của Tiêu Chính Văn khiến cô ta nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu gật đầu, điều đó có nghĩa là Bạch Ngọc Trinh chưa bao giờ coi trọng Tiêu Chính Văn, nhưng ngoài điều đó ra, Bạch Ngọc Trinh thực sự không thể tìm ra lý do thứ hai.
“Anh Tiêu, thực ra, lần này không chỉ có người của gia tộc Buckingho tham gia, mà ngay cả Giáo Đình của phương Tây cũng là một trong những người khởi xướng!”
“Hơn nữa, đám người này chỉ là tiên phong, cao thủ thật sự của Giáo Đình còn chưa ra tay, như lời anh nói, chúng ta đều là con cháu của Hoa Quốc, vì vậy, nhà họ Bạch tôi cũng nên góp một phần sức lực cho giới thế tục!”