Chương 3704
“Lý Uy, sao cậu vẫn chưa đi? Cậu không nghe thông báo sao? Tất cả nhân viên sơ tán khỏi khu vực khai thác! Mau đi thôi!”, một người đàn ông trung niên đội mũ bảo vệ hét lớn với Lý Uy.
“Bác Mã, tôi xếp số quặng này lên xe tải rồi sẽ đi, không cần vội!”
Lý Uy vừa nói vừa cúi người dùng xẻng xúc mấy mẩu quặng chất lên xe tải bên cạnh.
Đổ đầy một xe tải chục tấn, anh ta sẽ được trả phí tăng ca là 200 tệ, đối với anh ta, mỗi ngày thêm 200 tệ, tính ra một tháng là hơn 6000 tệ.
Với số tiền này, người nhà anh ta có thể sống tốt hơn.
“Không vội cái gì! Ở lại chút nữa có thể gặp nguy hiểm! Mau đi thôi!”
Người đàn ông trung niên lại thúc giục.
“Bác Mã, bác cũng biết hoàn cảnh của gia đình chúng tôi mà, mấy cái miệng ăn chỉ trông cậy vào một mình tôi, tôi không tăng ca thì sao kiếm nổi tiền nuôi gia đình!”
Lý Uy cười khổ.
Thật ra anh ta cũng biết trong mỏ có thể gặp nguy hiểm, nhưng nghĩ đến em gái và vợ con ở nhà, Lý Uy chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Một nhân vật nhỏ bé như anh ta, ngay cả một xu cũng vô cùng quý giá, huống chi là 200 tệ.
Còn về gió lốc hay gia tộc Buckingho gì đó, anh ta không hề quan tâm.
Hơn nữa, người quản lý kia đã nói chỉ cần anh ta chịu tăng ca thì chắc chắn sẽ không trừ tiền lương và tiền tăng ca của bất kỳ ai một cách quá đáng.
Đúng lúc này, cách đó không xa có một nhóm người khác đi tới, người đầu tiên hét lớn gọi: “Lý Uy!”
Một người đàn ông trung niên da trắng hói đầu được mấy tên hộ vệ da đen thân hình cao lớn vây quanh vẻ mặt gian xảo, chậm rãi bước tới gần.
Mà sau lưng người đàn ông trung niên, còn có một cậu thanh niên người da trắng đi theo, khắp người đều là hàng hiệu nổi tiếng của Âu Lục, tóc cũng chải bóng loáng sáng bóng!
“Bill, xem ra những tên Hoa Quốc ngu dốt này còn rất nghe lời, lúc này rồi còn làm thêm giờ, không tệ!”, cậu thanh niên người da trắng vừa nói, vừa liên tục gật đầu.
Từ thái độ cung kính có thừa của người đàn ông trung niên đối với hắn, không khó để nhìn ra thân phận người này tuyệt đối không tầm thường.
Nghe thấy lời cậu thanh niên người da trắng nói, Lý Uy không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía người đi đến, nhưng khi anh ta thấy rõ mặt mũi cậu thanh niên người da trắng thì trong lòng chùng xuống.
“Lý Uy, thật ra cậu hoàn toàn không cần làm việc liều mạng như vậy, chỉ cần cậu có thể đồng ý với điều kiện cậu chủ Locke đã nói lúc trước, cậu hoàn toàn có thể nằm chơi hưởng phúc rồi!”
Bill xỉa răng hàm, hít một hơi thuốc lá, nheo mắt lại nhìn chằm chằm Lý Uy.
“Giám đốc, em gái tôi không thể nào gả cho một người Âu Lục, chúng tôi đều là con cháu Hoa Quốc, em ấy chỉ muốn gả cho người Hoa Quốc!”