“Nếu trơ mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi bị giết, linh mộ Nữ Đế bị quật lên, liệu chúng ta còn có mặt mũi sống tiếp nữa không?”
Nói xong, Tiêu Chính Văn bước tới mật thất, lấy từ trong ngực áo ra mấy viên thuốc đưa cho Viên Thiên Canh nói: “Tiền bối Viên, hôm nay linh mộ Nữ Đế bị bao vây, nhà họ Võ rơi vào mối nguy hiểm, tiền bối sẽ làm thế nào?”
Viên Thiên Canh ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Chính Văn hồi lâu, lặng lẽ nhận lấy đan dược trong tay Tiêu Chính Văn rồi nuốt vào!
Lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi cô độc đứng trước bia mộ của Nữ Đế, nhìn vết thương không ngừng chảy máu, miệng nở nụ cười nhạt.
“Xem ra, hôm nay chính là ngày thần đi theo Nữ Đế rồi, chỉ tiếc thiên hạ to lớn đến thế lại không cho Nữ Đế một chỗ dung thân!”
“Chỉ có thể cảm thán, Hoa Quốc chúng ta vạn năm qua, lại không một ai dám vạch trần lời nói dối của nhà họ Khổng, đáng hận! Nữ Đế hết lòng hết sức vì Hoa Quốc, cuối cùng lại không một ai nguyện đứng ra vì Nữ Đế!”
Nói đến đây, Thượng Quan Uyển Nhi không khỏi rơi hai dòng lệ!
“Nói nhiều vô ích, người đâu, san bằng mộ của Nữ Đế!”, Vu Khiêm lạnh lùng hừ một tiếng, giơ thanh kiếm dài trên tay chỉ về phía mộ của Nữ Đế!
Ngay khi mọi người sau lưng ông ta chen nhau xông tới, định phá tan mộ của Nữ Đế, đột nhiên trên bầu trời có một tiếng sét vang lên, mấy ngàn bóng dáng xuất hiện trong chớp mắt!
“Ai dám bước lên một bước, chết!”
Giọng nói của Tiêu Chính Văn truyền tới cùng với con rồng màu tím phát ra tiếng rồng gầm lớn, lao xuống từ chín tầng trời!
Trong chớp mắt hàng nghìn đệ tử nhà họ Khổng đều hóa thành sương máu!
Sau lưng Tiêu Chính Văn là các cao thủ điện Thần Long, ngay cả người nhà họ Bạch, nhà họ Võ, nhà họ Quý… cũng đồng loạt xông tới.
Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn về phía mộ của Nữ Đế, chắp tay vái một cái hết sức cung kính!
“Nữ Đế đã dốc hết lòng hết sức vì Hoa Quốc, thần xin được kính lạy!”
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, mọi người trong điện Thần Long nối tiếp nhau cúi rạp người quỳ lạy!
“Nếu vùng ngoài lãnh thổ không ai đứng ra vì Nữ Đế, vậy Hoa Quốc ở giới thế tục sẽ bảo vệ Nữ Đế! Càng phải đòi lại công bằng cho nhà họ Võ!”
Ánh mắt Tiêu Chính Văn đằng đằng sát khí, mấy người Long Ngao sau lưng anh cũng phô bày khí thế, đánh về phía mấy người Vu Khiêm mạnh mẽ như dời núi lấp biển!
Dưới áp lực của khí thế động trời này, ngoại trừ hai người Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ, mọi người còn lại thậm chí ngay cả dũng khí nhúc nhích ngón tay cũng không có!
Cứ như thể, trước mặt bọn họ không phải là Tiêu Chính Văn và người trong điện Thần Long, mà là một ngọn núi thật cao, chỉ cần hơi lơ là bọn họ đều sẽ bị ngọn núi kia ép thành thịt vụn!
“Chỉ dựa vào các người ư?”
Vu Khiêm bật cười ha hả, Thượng Quan Vô Kỵ lại lên tiếng.