Chỉ riêng điều này thôi, ông ta cũng đã có tư cách tỏ ra kiêu ngạo rồi.
Không xét đến thực lực của bản thân, chỉ riêng thân phận này của ông ta thôi thì cả ngoài lãnh thổ có mấy ai ở các gia tộc lớn dám không tôn trọng ông ta?
So ra thì đám người ở thế tục này hoàn toàn không lọt vào tầm mắt ông ta.
Dù là cả điện Thần Long thì trong mắt ông ta cũng chỉ là một đám người bẩn thỉu chứ đừng nói là Tiêu Chính Văn.
Trừ khi là các lão tướng đã chinh chiến ngoài chiến trường nhiều năm của nhà họ Bạch hoặc nhà họ Chu có lẽ mới có thể khiến ông ta cảm thấy kiêng dè.
Nhưng nói thẳng ra, đám người Thường Ngộ Xuân đều bị nhốt ở chiến trường ngoài vũ trụ, ngoại trừ có thuật phân thân ra thì cả ngoài lãnh thổ có ai dám quản chuyện của ông ta không?
Dù nhà họ Bạch và nhà họ Chu có lòng muốn giúp đỡ nhưng bây giờ lại ngại thực lực của mình cũng sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
Mà lai lịch của Thượng Quan Vô Kỵ lại càng phức tạp hơn, ông ta không chỉ đơn giản là sư thúc của Thượng Quan Nghi mà còn có quan hệ sâu xa với cháu trai trưởng Vô Kỵ.
Hoàng tộc Lý Đường cũng cực kỳ kiêng dè Thượng Quan Vô Kỵ, thế nên lần này Bát Hiền Từ mới bảo hai người họ hợp sức dẫn người đến đây.
Chỉ với tình thế hiện giờ của mấy người họ thì các gia tộc bình thường thậm chí còn không dám thở mạnh trước mặt hai người họ.
Mà Tiêu Chính Văn chỉ là một người vai vế dưới trong thế tục, không có chỗ chống lưng ở ngoài lãnh thổ thế mà lại dám uy hiếp bọn họ?
Quả đúng là tự rước nhục vào thân.
Trong thế lực ở ngoài lãnh thổ của nhà họ Võ thì Thượng Quan Uyển Nhi đã là đỉnh cao lắm rồi, bây giờ ngay cả Thượng Quan Uyển Nhi cũng không bảo vệ được mình thì làm sao mà có khả năng bảo vệ Tiêu Chính Văn?
So với những người lõi đời như họ, Tiêu Chính Văn vẫn còn quá trẻ, rất nhiều việc không đơn giản như bề ngoài, mối liên quan trong đó quá rộng, các thế lực bị ảnh hưởng đến cực kỳ phức tạp.
Tuyệt đối không phải chỉ dựa vào võ thuật là có thể giải quyết được.
Thế nên Vu Khiêm và Thượng Quan Vô Kỵ nghĩ những lời Tiêu Chính Văn vừa nói chỉ là không biết tự lượng sức mình, chỉ mấy nhân vật nhỏ bé sao có thể động được đến cây cổ thụ?
Thế nên cho dù là mấy người Vu Khiêm hay các gia tộc lớn đang theo dõi chuyện này cũng không khỏi bật ra tràng cười, không hề xem lời nói Tiêu Chính Văn là gì.
Dù sao thực lực chung của hai bên kém nhau quá mức cách biệt, hệt như một ngọn cỏ lại muốn đánh động vào cả ngọn núi tuyết.
“Vu tiền bối, những người vai vế nhỏ hơn như cậu ta còn cần Vu tiền bối tự tay đánh sao? Tôi sẵn sàng dạy cho cậu ta một bài học thay Vu tiền bối”.
Vừa dứt lời một người đàn ông trung niên ăn mặc rất thư sinh sải bước đi ra khỏi đám đông.
Trước đó hắn vẫn luôn đứng ngoài quan sát, dù sao Thượng Quan Uyển Nhi có tiếng hung hãn, mặc dù mọi người đều là cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm, nhưng suy cho cùng Thượng Quan Uyển Nhi cũng là người từng cung phụng Nữ Đế, hắn nào dám ra tay dễ dàng như thế?
Nhưng Tiêu Chính Văn thì lại khác, đừng thấy Tiêu Chính Văn cũng từng giết Khổng Hữu Đạo – cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm mà lầm, ai cũng biết rõ Khổng Hữu Đạo đang bị thương nặng, không thể phát huy hết thực lực của cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm.
Mà cảm giác Tiêu Chính Văn mang lại cũng chỉ đạt đến Nhân Hoàng cấp năm mà thôi.
Ai cũng biết đạo lý phải biết lựa chọn thời cơ, muốn lộ diện ở trước mặt các nhân vật tầm cỡ ở Bát Hiền Từ, bây giờ chính là cơ hội hiếm có.
Người này vừa nói thế thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
“Là Phạm Vu Quy của Đông Lâm Thư Uyển?”
“Người này trước na làm người luôn cay độc, e là hôm nay Tiêu Chính Văn gặp phải đối thủ rồi.”
“Người này gian xảo âm hiểm, không chắc chắn sẽ không mạo hiểm ra tay, tôi nghĩ Tiêu Chính Văn không chỉ không cứu được Thượng Quan Uyển Nhi mà ngược lại còn nộp mạng mình luôn rồi.”
Không ít người biết đến Tiêu Chính Văn và Phạm Vu Quy đều nhạn xét.
“Phạm Vu Quy cái tên vong ơn bội nghĩa ông, năm đó nếu không nhờ nhà họ VÕ giúp đỡ thì ông đã bị Thường Ngộ Xuân đánh tan nát từ lâu rồi.”
“Bây giờ ông không trả ơn thì thôi đi, còn hợp sức với Bát Hiền Từ đối đầu với nhà họ Võ tôi?”
Võ Anh Hào vừa nhìn đã nhận ra người này, lạnh lùng chất vấn.