Nhưng không ngờ Hứa Thương Long lại có thái độ này!
Hơn nữa, cho dù Hứa Thương Long xem thường Tiêu Chính Văn, hẳn cũng chỉ nói thẳng ra mặt thôi, không nên mượn miệng một thị nữ để sỉ nhục Tiêu Chính Văn vậy chứ!
“Cô Bạch, xin cô bớt giận! Con bé Sương Nhi này, bình thường đã bị tôi chiều hư, không hiểu lễ phép, mong rằng các vị thông cảm cho!”
Hứa Thương Long chắp tay với Bạch Ngọc Trinh, trên mặt cười tươi, nói.
Nhưng dù Bạch Ngọc Trinh nổi giận, sắc mặt Lý Bạch cũng sa sầm, Hứa Thương Long lại không hề áy náy chút nào.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Ông chủ nhà tôi cũng chỉ còn cách Nhân Hoàng cấp bảy một bước, hơn nữa ở khắp cả Đông Vực này, cũng coi như có danh tiếng lẫy lừng”.
“Mà dõi mắt toàn bộ Đông Vực, người tài giỏi nhiều vô số kể, thế lực khắp nơi có thế lực nào không có nhân tài? Đây đều là thứ thế tục không thể nào theo kịp!”
“Có lẽ anh Tiêu không ai sánh bằng ở thế tục, nhưng ở vùng ngoài lãnh thổ thì khó nói lắm! Cũng như các cuộc thi ở thời đại của chúng tôi, đoạt được thứ hạng ở kỳ thi Hương nhưng sau đó còn có kỳ thi Huyền, thi Thử, thi Phú nữa!”
“Cho dù đứng đầu ở kỳ thi Hương chẳng qua chỉ là hạng nhất của đám tép riu mà thôi! Chả là cái thá gì cả!”
“Nếu như đặt trong một tỉnh thì càng bị chìm trong biển người, bé nhỏ vô danh!”
“Muốn thực hiện cam kết lúc trước của anh Tiêu, sợ rằng không phải là Trạng nguyên thì không thể làm được! Nhưng một người vừa mới thể hiện tài năng ở kỳ thi Hương, lại muốn được đề tên trên bảng vàng thì chẳng phải là chuyện cười sao?”
Nói đến mức này cũng đã hết sức khó nghe, bất kể Lý Bạch hay Bạch Ngọc Trinh cũng mang sắc mặt vô cùng khó coi!
Nếu không phải nể mặt Tiêu Chính Văn còn phải lôi kéo Hứa Thương Long, cho dù nơi này là núi Long Minh, cho dù Sương Nhi này là thị nữ thân cận nhất của Hứa Thương Long, Bạch Ngọc Trinh cũng chắc chắn phải khiến cô ta đổ máu!
“Hơn nữa, trong cái anh Tiêu gọi là điện Thần Long, chỉ sợ cũng chỉ có một mình anh đạt tới cảnh giới Nhân Hoàng cấp năm thôi nhỉ!”
“Trên thế tục, quả thật Nhân Hoàng cấp năm là rất tài giỏi, nhưng nơi này là vùng ngoài lãnh thổ!”
“Huống chi anh Tiêu vừa mới tới vùng ngoài lãnh thổ, đã ra tay với Bát Hiền Từ, còn giết Chu Hi! Cho dù thực lực Chu Hi không đủ, nhưng thế lực sau lưng ông ta, mới là chỗ dựa chân chính của ông ta!”
“Toàn bộ Đông Vực, không biết bao nhiêu thế gia, bao nhiêu tông môn, cũng thề sống chết với nhà họ Khổng! Mà Bát Hiền Từ lại là thế lực một tay nhà họ Khổng bồi dưỡng lên, chẳng lẽ anh Tiêu chưa từng nghĩ đến việc sau khi giết Chu Hi sẽ có hậu quả gì sao?”
“Xa không đề cập tới, tôi nghĩ đến mấy vị đang ở đây, dù hận Chu Hi tận xương tủy cũng tuyệt đối không dám ra tay chém chết ông ta nhỉ? Chẳng lẽ anh Tiêu chỉ để ý đến chuyện giải quyết ân oán nhất thời, bất chấp hậu quả sao?”
“Nếu anh Tiêu là người như vậy, hừ…!”, Sương Nhi cười nhạt nói tiếp: “Có thể cung cấp võ đài vô tận cho ông chủ nhà tôi hay không tôi không biết, sợ rằng không lâu sau, anh Tiêu sẽ bỏ mạng giữa đất trời!”
Sương Nhi thao thao bất tuyệt, hết câu này đến câu khác chê bai Tiêu Chính Văn, mà Hứa Thương Long lại vẫn cúi đầu thưởng thức trà, thỉnh thoảng nâng mí mắt lên nhìn Tiêu Chính Văn, từ đầu đến cuối không hề có ý ngắt lời Sương Nhi.
Rất rõ ràng, những lời này căn bản không phải một thị nữ có thể nói ra được, mà là trước đó Hứa Thương Long đã tự mình dặn dò thị nữ này nói ra!