Chiến Thần Bất Bại

Chương 389: Lý luận của Tỳ Bà

Binh nhìn chăm chú vào tân cơ quan hồn giáp trước mặt lão, cơ quan hồn giáp xanh thắm có mấy phần giống Thiên Không Hổ, nhưng mà đường nét sắc bén hơn, chi tiết càng tinh mỹ hơn, mỗi khớp xương đều như được nghệ thuật gia tỉ mỉ rèn thành, hoa lệ vô cùng. Khuôn mặt rất giống con cọp khép mắt, tỏ ra uy nghiêm và nguy hiểm.

Từng phiến linh giáp lam sắc óng ánh trong sáng hợp thành vây cánh, tựa như sáu thanh kiếm sắc bén thẳng tắp, dựng thẳng trên lưng nó.

"Đây là cơ quan hồn giáp mới nhất của ngươi, Thiên Không Hổ vỡ nát lần trước đã quá lợi hại, nhất là võ hồn của nó chỉ còn lại có một tia tàn dư ba động, ta chỉ có thể dung hợp nó với tân võ hồn."

Tái Lôi hơi áy náy, nàng hiểu cảm tình giữa Binh và Thiên Không Hổ.

"Cảm tạ." Binh lắc đầu: "Ngươi đã làm tốt nhất rồi."

"Không sai!" Tái Lôi ưỡn bộ ngực căng tròn lên, vẻ mặt ngạo nghễ: "Nó tuyệt đối là cơ quan hồn giáp mạnh nhất hiện nay! Nếu như ngươi lại có thể gặp Diệp Triều Ca, nhất định phải thử thật kỹ, xem hắn có thể đánh nát nó nữa hay không. Vì điểm này của cơ quan hồn giáp mà ta làm rất nhiều thí nghiệm, mất bao nhiêu công sức đám thủ hạ của Đường Sửu."

Nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện Thiên Không Hổ bị đánh nát.

Nữ nhân quả nhiên thù dai...

Binh có chút thẹn thùng, lật giở lại vấn đề: "Giới thiệu tác phẩm đắc ý của ngươi đi, thoạt nhìn đã thấy tuyệt vời!"

Tái Lôi đắc ý dào dạt: "Nó không chỉ có tuyệt vời trong con mắt, ngươi dùng qua sẽ biết nó còn tuyệt vời hơn nữa. Ta nghiên cứu phương thức chiến đấu cho ngươi. Thật lòng mà nói thì thực lực cá nhân ngươi không phải là nổi bật về phương diện thực lực võ tướng. Vì vậy, ta điều chỉnh phương hướng, thiết kế cơ quan hồn giáp để cho võ tướng dùng."

"Thiết kế cho võ tướng!" Đột nhiên Binh bị kích động, bước dài tới trước mặt Tái Lôi: "Ngươi làm như thế nào?"

Võ tướng chuyên dụng cơ quan võ giáp cũng là phương hướng nghiên cứu trọng điểm của binh đoàn trong một thời gian dài, nhưng cho đến khi binh đoàn thất bại, bọn họ vẫn chưa làm được.

Vậy mà Tái Lôi lại làm được rồi! xem tại TruyenFull.com

Lão cơ hồ không thể tin vào lỗ tai.

Tái Lôi bị sự kích động của Binh làm cho giật nảy mình, nhưng nhanh chóng đắc ý: "Vấn đề này, để Tỳ Bà giúp ta giải quyết." Ngay sau đó nàng rướn cổ họng lớn tiếng gọi: "Tỳ Bà Tỳ Bà!"

"Tới đây!" Tiếng Tỳ Bà đáp lại từ gian phòng sát vách vọng ra, chỉ thấy Tỳ Bà đương sợ hãi, cuống quýt chạy vội đến. Hiển nhiên không phải lần đầu tiên cô ta bị Tái Lôi triệu hoán tới phụ giúp.

Cô nhìn thấy Binh, vội vàng hành lễ: "Binh đại nhân!"

Tái Lôi khoát khoát tay: "Tới đây, kể lại kiến giải của ngươi hôm trước cho Binh đại nhân nghe đi."

"Kiến giải nào cơ?" Vẻ mặt Tỳ Bà mờ mịt, tuy rằng cô nhìn qua vẫn có chút gầy yếu bệnh trạng, nhưng khí sắc trên mặt tốt lên không ít. Phí lão đầu vẫn nghiên cứu quái bệnh của cô không ngừng, nhất là bây giờ kinh phí sung túc nên cũng có mấy phần tiến triển.

Tái Lôi không kiên nhẫn bèn thốt lên: "Chính là về mấy chuyện binh đoàn đó, võ tướng đó, võ giả đó, mấy thứ làm đầu ta choáng váng quá. Thôi ngươi nói đi."

"A." Tỳ Bà chợt hiểu, thanh âm sợ hãi đáp lại: "Ta nói có khả năng không đúng..."

"Không sao, ngươi cứ thoải mái nói đi." Binh cố làm ra vẻ vô hại thân thiết, nhưng hồn nhiên quên mất khuôn mặt tú-lơ-khơ của lão có cố làm cũng chỉ là uổng phí khí lực.

"Ta... Ta xem trong sách nói, thì sau thời đại tam đại binh đoàn, một thời gian dài, binh đoàn và võ tướng từ từ thoái trào." Nói vài câu, Tỳ Bà đã trấn định, khuôn mặt thanh tú lóng lánh quang mang tự tin: "Ta cảm thấy điều này với sự phát triển vũ kỹ có quan hệ rất lớn. Sau Tam đại binh đoàn, các loại vũ kỹ và cường giả không ngừng xuất hiện, vũ kỹ phát triển biến chuyển từng ngày, đột phá đỉnh cao trước phát triển hồn vũ kỹ lợi hại hơn, thực lực cá nhân đạt được trình độ trước đó chưa có."

"Với tình huống như vậy, ưu thế về số lượng đã không thể đủ thực lực chống lại võ giả đỉnh cấp. Vì vậy, Thiên lộ do cường giả làm chúa tể. Bắt đầu từ đó, hắc hồn bộc lộ tài năng, mà Quang Minh võ hội sau này càng tốt hơn. Nếu như lúc trước với tam đại binh đoàn là thời đại binh đoàn, thì về sao chính là thời đại võ giả."

Binh tỏ ra suy tư, nhưng trong lòng cũng thừa nhận, Tỳ Bà nói có mấy phần đạo lý.

"Mà thời đại võ giả phát triển đến bây giờ, cũng từ từ phát sinh biến hóa. Nghiên cứu Võ hồn không ngừng phát triển, làm cho Thẻ hồn tướng cũng phát triển không ngừng, tu luyện vũ kỹ trở nên càng ngày càng dễ dàng, cơ hồ mọi người đều tu luyện vũ kỹ. Vũ kỹ càng ngày càng phổ cập, hệ thống tân vũ kỹ cơ hồ phát triển đến cực hạn đã được gần hai trăm năm, không có lý luận mới nào xuất hiện. Trong lúc đó thực lực cường giả cũng càng ngày càng bằng nhau. Ưu thế về số lượng lại gây chú ý vho mọi người. Người thứ nhất nhận thấy đồng thời thực hiện được điều này là Lôi Ngang!"

Tỳ Bà nói không nhanh không chậm, không hùng hổ dọa người, cũng không khép nép cầu toàn, mà là cực độ tự tin trầm ổn.

"Sư tử vương Lôi Ngang?" Binh có chút giật mình.

"Đúng vậy." Tỳ Bà gật đầu: "Sư tử vương Lôi Ngang, bắt đầu tổ kiến binh đoàn thuộc về hắn. Binh đoàn Sư vương từ lúc thành lập chưa từng bại. Lúc đó mọi người lại lần nữa nhìn thấy uy lực binh đoàn, võ tướng lại gây được chú ý với mọi người. Binh đoàn lại lần nữa được gây dưng."

"Ý của ngươi là thời đại binh đoàn lại mở ra lần nữa?" Binh nhịn không được bèn hỏi, hiện tại lão hoàn toàn không dám coi thường tiểu cô nương gầy tong teo này nữa.

"Không, là thời đại hỗn loạn!" Tỳ Bà lắc đầu, rất trả lời dứt khoát.

"Thời đại hỗn loạn?" Binh có chút ngạc nhiên.

"Đúng vậy, bởi vì hiện tại vô luận là binh đoàn hay là cường giả, đều không thể chiếm thế thượng phong tuyệt đối, song phương kiềm chế lẫn nhau, cho nên là thời đại hỗn loạn."

Tỳ Bà suy nghĩ một chút rồi tiếp: "Thời đại hỗn loạn ngoại trừ Lôi Ngang, một then chốt khác, chính là cơ quan hồn giáp Tái Lôi tỷ tỷ!"

Mặt Tái Lôi đầy đắc ý, trong lòng vui như hoa nở, ngoài miệng giả vờ khiêm tốn: "Ái dà dà, Tỳ Bà muội muội đánh đồng ta và Sư tử vương Lôi Ngang, thực sự là quá đề cao tỷ tỷ ta rồi!"

Binh cố nén xung động để khỏi phải một cước đá cô nàng vọng động này ra ngoài cửa, lão nhìn chằm chằm Tỳ Bà hỏi: "Vì sao lại nói như vậy?"

"Bởi vì hồn, mới là quan trọng nhất!" Tỳ Bà trầm giọng nói: "Cơ quan hồn giáp và cơ quan võ giáp chỉ khác nhau một chữ, nhưng song phương đã không phải sản phẩm cùng một thời đại. Cơ quan hồn giáp tựa như bí bảo, có thể càng ngày càng cường đại. Nó thay thế bí bảo, bởi vì nó có thể sản xuất số lượng lớn. Tư liệu binh đoàn dưới trướng Lôi Ngang rất ít, nhưng ta suy đoán, binh đoàn lão tất nhiên sẽ có phương pháp chiến đấu đặc thù, phương pháp chiến đấu có liên quan tới võ hồn."

Hồi lâu Binh không nói, lão đang tiêu hóa lời nói Tỳ Bà.

Sau khi Tỳ Bà nói xong, tự tin trên mặt lập tức tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lại biến thành bộ dáng sợ hãi, đứng thẳng bất an.

"Uy, khuôn mặt bài tú-lơ-khơ, tiểu cô nương nhà ta nói xong rồi, ngươi cũng cần phải nói một tiếng gì đi chứ!" Tái Lôi không sợ Binh, cáu kỉnh không kiên nhẫn.

Binh phục hồi lại tinh thần, đầy mặt áy náy nói với Tỳ Bà: "Ta vừa mới rồi suy nghĩ đến quá nhập thần rồi, nhưng mà ta cảm thấy ngươi nói rất có đạo lý, sao ngươi nghĩ như thế?"

"Tại... Tại xem được trên sách." Tỳ Bà trả lời đầy e dè.

Binh nhịn không được khen: "Ngươi thực sự là thiên tài!"

Tức thì Tỳ Bà xấu hổ: "Ta miên man suy nghĩ, không biết đúng hay không."

"Câu nói của ngươi cho ta rất nhiều đầu mối dẫn dắt." Binh trầm ngâm nói: "Về phần đúng hay không, chúng ta thử một chút sẽ biết."

"Nếu như đại nhân nói vậy thì tốt rồi..." Tỳ Bà thốt lên yếu ớt, trong nàng cảm nhận, Đường Thiên vẫn là rất lợi hại.

Tái Lôi cũng nhíu mày: "Uy, cái tên tiểu tử thối kia đi đâu rồi? Nhiều ngày như vậy mà cái bóng cũng không trông thấy, sao lại có lão bản như vậy? Căn cứ này cũng là sản nghiệp hắn rồi, đối với sản nghiệp của chính mình cũng quá không quan tâm đi! Hừ, xem ra tiền vẫn là quá ít, cái tên khốn này có vậy vẫn chưa đau lòng, lần sau nhất định phải đào trong túi cái tên khốn này thêm chút nữa mới được!"

Binh cũng nhíu mày, lẩm bẩm: "Lần bế quan này cũng hơi dài thật..."

Lam kính chi hải, lấy thực lực Đường Thiên hẳn là thông qua rồi mới đúng a.

Sao hai tháng trôi qua mà vẫn không có động tĩnh?

Thế nhưng lam kính chi hải, một khi mở ra thì bên ngoài không thể mở được. Hơn nữa, binh doanh cũng chứng tỏ, Đường Thiên hoàn hảo không tổn hao gì, điều này cũng làm cho Binh hơi chút yên tâm.

Bị chuyện này xen nang, Tái Lôi vốn đang có mấy phần hứng thú bỗng cạn hết cả: "Đồ vật của mình thì tự tìm đi, ta chẳng muốn nói nhiều đâu."

Bỗng nhiên, một tiếng cảnh báo thê lương vang lên không hề có dấu hiệu.

Đột nhiên mắt Binh tóe ra tinh quang, sát khí chợt lóe rồi biến mất.

"Hay rồi, vừa lúc ngươi có thể thử xem." Tái Lôi nghiêm túc, lại nói giỡn một câu.

Binh g không nói nhiều: "Ta đi xem, các ngươi đóng kỹ cửa."

Dứt lời, lão liền xoay người vào bên trong tân cơ quan hồn giáp, gầm rú rời đi.

Trong phút giây hú còi báo động, căn cứ thanh đồng to như vậy có một thời gian yên tĩnh cực ngắn, nhưng ngay sau đó cả căn cứ đột nhiên sôi trào.

Tất cả ánh đèn đồng thời bật mở, sáng như ban ngày.

"Toàn thể tổ Giáp, mục tiêu huấn luyện doanh, tốc độ cao nhất!" Mặc Tử Ngư hô to, hắn đầy phấn khích, đi đầu chạy vội về hướng quân giới khố. Bọn họ còn chưa hoàn thành khóa huấn luyện, cơ quan hồn giáp thường ngày huấn luyện đều đặt cả trong quân giới khố.

"Tổ Ất! Đuổi theo!" Thanh âm Mặc Vô Úy vẫn lãnh khốc như thế.

Vô số thân ảnh theo sát hai người, có người cánh tay trần, có người chỉ mặc đoản khố, nhưng lúc này thì mọi người đều không quan tâm. Mọi người đều hiểu, vào lúc này bất luận một chút xíu thời gian đều cực kỳ quan trọng.

Đường Sửu đã đứng ở bên trong trường, khuôn mặt hắn xấu xí vĩnh viễn trấn định.

Trận chiến đầu tiên đã tới rồi sao...

Trong thân thể của chính mình, như có một luồng hỏa diễm, một khát vọng chiến đấu...

Tiếng chém giết vang lên, hắn nhìn thấy rất nhiền thân ảnh xa xa đang nhào lên tường ngoài căn cứ.

Con số tối thiểu phải hơn một trăm người, thực lực rất cường, phổ biến đều có trình độ lục giai. Trong đó có mấy người thực lực cường hãn, cơ quan tường thành căn bản không thể mảy may dọa bọn chúng. Được mấy tên cao thủ dẫn dắt, bọn chúng thế như chẻ tre, cơ quan dọc theo đường nhanh chóng bị phá hủy.

Đường Sửu lãnh tĩnh quan sát, đối phương là phỉ đoàn dạng nào, hơn nữa tuyệt không phải hạng vô danh n.

Bỗng nhiên, một tiếng thanh âm nhị hồ khàn khàn vang lên trong bầu trời đêm, bầu trời đen kịt đột nhiên hóa thành vũng bùn bi thương dính vào tâm tình mỗi người.

Manh huyền lão nhân xuất thủ!

Không ít thân ảnh những bóng đen nhào lên tường bị kiềm hãm, một ít võ giả thực lực hơi yếu, sắc mặt mờ mịt.

Trong bóng đen, sắc mặt gã trung niên khẽ biến, thực lực của gã thâm hậu, vừa nghe huyền âm này liền biết rõ thực lực Manh huyền lão nhân mạnh hơn so với tưởng tượng của bọn chúng.

Thực lực như vậy tuyệt đối không ởcuối Thiên bảng!

Gã trung niên bỗng nhiên quay sang quát lớn.

"A Minh!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất