“Chí ít Khổng Khâu cũng được coi là một vị hiền triết vĩ đại!”
Thanh Liên nghe vậy liền cười khinh thường: “Thật ra, những sử sách đó đều là do đệ tử của Khổng Khâu viết nên, nhưng những người không có tài đức gì cả. Dù nói dối cũng đầy khuyết điểm!”
“Người ta nói Khổng Khâu đi khắp nơi để học thuật, nhưng cậu đã gặp vị hiền triết nào đi khắp nơi để giảng đạo chưa?”
“Nếu có người thật sự muốn nhập môn, thì nên đi đâu tìm ông ta?”
“Ngay cả Mạnh Tử, đệ tử Khổng Khâu hài lòng nhất, cũng dạy học ở học viện Tế Hạ ở nước Tề mà thôi, tại sao hắn không đi chu du?”
Hả?
Tiêu Chính Văn liền nói: “Mọi chuyện chỉ là cái cớ!”
“Đúng vậy! Nếu không chu du tứ phương, sao có thể có được bản đồ phòng ngự của nước Lỗ. Lấy được bản đồ phòng ngự, không đi khắp nơi thì sao có thể bán được nước Lỗ với giá tốt?”
“Mãnh Tử đã có tước vị quan lại rồi, còn cần bán nước Tề sao?”
“Vậy mới nói, một người bán nước cầu vinh sao có thể điều khiển thiên hạ thông qua đệ tử môn sinh? Trời không biết nói, nhưng trên thời có thánh đạo, sao có thể để cho một tên phản đồ hại cả thiên hạ!”
Lời này của Thanh Liên khiến Tiêu Chính Văn tỉnh ngộ.
“Vậy tiền bối thì sao?”, Tiêu Chính Văn đột nhiên quay đầu lại nhìn Thanh Liên.
“Thành Thiên Đô chúng tôi đương nhiên không muốn phản đồ khống chế thiên hạ! Cho nên tôi mới đặc biệt tới đây để gặp cậu!”
“Thành Thiên Đô cũng là nơi quy tụ khí vận. Cái gọi là thánh hội Vạn Tông, thực ra cũng chỉ là để tranh giành khí vận mà thôi!”
“Ai có được khí vận của thành Thiên Đô thì người có sẽ có được Thiên Vận. Nếu cậu Tiêu có hứng thú, thành Thiên Đô chúng tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ!”
“Sau này, cậu muốn sử dụng khí vận này như thế nào thì tùy cậu. Thành Thiên Đô chúng tôi chỉ có một yêu cầu, đó là dù thế nào đi nữa, cũng không thể để Thiên Đạo Minh Ước và nhà họ Khổng đạt được ý đồ!”
Cho đến cuối cùng, Thanh Liên cũng nói thẳng ra những điều trong lòng.
Nghe vậy, Tiêu Chính Văn thấy hơi động lòng.
Không cần biết trước đây anh có quen biết Thanh Liên hay không, nhưng ít nhất bọn họ có mục tiêu giống nhau.
“Cảm ơn sự xem trọng của tiền bối. Lẽ nào tiền bối đến tìm tôi chỉ vì tôi có thể sử dụng gương Bát Quái?”, Tiêu Chính Văn nhìn Thanh Liên, hỏi.
“Cũng không hoàn toàn là như vậy. Thực ra, ngay từ lần cậu tiến vào vùng ngoài lãnh thổ, thành Thiên Đô chúng tôi đã âm thầm theo dõi cậu rồi!”
Thanh Liên nói thẳng.
Dù sao, mối bất hòa giữa thành Thiên Đô cũng quá sâu đậm, vì vậy người kế thừa thật sự thành Thiên Đô cũng không hy vọng Thiên Đạo Minh Ước kiểm soát thiên hạ.
Nhưng bây giờ, nhân tài trong thành Thiên Đô đang lụi tàn, ở vùng ngoài lãnh thổ, khắp nơi đều là tay sai của nhà họ Khổng, chỉ có Tiêu Chính Văn như đóa sen trong sáng, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Thành Thiên Đô đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.