“Anh biết nhà họ Khổng có một loại bí thuật tên Hóa Ảnh Vô Hình không? Nghe nói, trước đây Khổng Khâu đã đặt cược và giành được bí thuật này ở thành Thiên Đô!”
“Có một số quyển cổ của nhà họ bọn đều thông qua cách này để lấy được. Nếu không, nhà họ Khổng lấy đâu ra nhiều quyển trúc cổ như vậy?”
Lý Tiểu Dương vừa nói vừa lắc đầu.
“Nói vậy chẳng phải Ngọc Phụng Lâu kia thu thập được rất nhiều bí thuật cổ?”, mắt Tiêu Chính Văn sáng lên.
“Điều này thì không chắc, dù sao vật cược đều là do người đánh cược mang tới, bọn họ gần như không có quyền xem qua. Hơn nữa, cho dù nhìn vài lần, thì ai có thể nhớ được?” Lý Tử Dương khẽ lắc đầu.
Về việc Ngọc Phụng Lâu có giở trò gì không thì không ai có thể phán đoán được.
“Nào, chúng ta uống rượu!”, Lý Tử Dương nâng ly, kính Tiêu Chính Văn.
Hai người vừa đặt ly rượu xuống, phía xa đã truyền đến một tiếng chuông nặng nề.
“Mẹ nó! Thật mất hứng!”, nghe thấy tiếng chuông này, Lý Tử Dương liền mắng chửi.
“Anh Lý, có chuyện gì vậy?”, Tiêu Chính Văn nhìn Lý Tử Dương với vẻ khó hiểu.
“Haiz, từ khi vị thiên tài kia đến, cứ ba hai ngày lại tổ chức lễ giảng đạo lý gì đó! Thật phiền phức!” Lý Tử Dương bất mãn nói.
“Thiên tài? Ý anh là Vương Vũ, hậu duệ của Vương Huyền Sách?”, Tiêu Chính Văn hỏi.
“Đúng, chính là người này! Ngoại trừ hắn ra thì còn ai có thể làm trò này ở Thiên Cung Bắc Cực chứ?”, Lý Tử Dương nói với vẻ mặt cực kỳ không hài lòng.
Thực ra, Vương Vũ ban đầu đến Thiên Cung Bắc Cực chỉ là đến ở nhờ, dù sao thế lực của nhà họ Vương ở thành Thiên Đô gần như bị xem nhẹ, loại người giống như hắn ta, nếu không ở nhờ dưới trướng của một thế lực lớn nào đó thì rất có khả năng sẽ bị người âm mưu tính kế.
Suy cho cùng, thiên tài cũng có nỗi khổ của thiên tài, bất cứ thiên tài nào không có gốc rễ chống lưng, sẽ luôn chịu áp lực lớn của một số thế lực lớn, thậm chí sẽ trở thành bàn đạp cho người nối dõi của một thế lực lớn nào đó thăng chức.
Mà Vương Vũ lại nhờ tài năng thiên bẩm trở thành người thầy đặc biệt của Thiên Cung Bắc Cực, chuyên giảng bài cho một số đệ tử mới nhập môn hoặc con em của các thế gia đang tạm sinh sống ở Thiên Cung Bắc Cực!
“Ôi dào, ai bảo người ta tài năng thiên bẩm cao, chỉ cần hắn ta mở lớp, đừng nói những môn đồ đệ tử của Thiên Cung Bắc Cực này, ngay cả không ít thế hệ trẻ tuổi sống nhờ ở đây cũng đều đến nghe hắn ta giảng bài!”
Lý Tử Dương có chút chua xót, nói.
“Điều quá đáng nhất là chỉ cần là lúc hắn ta giảng bài, nhất định phải đợi mấy người có mối quan hệ tốt với hắn ta dùng bữa tối trước, sau đó mới có thể đến lượt những người khác!”
“Tên của chúng tôi luôn luôn là lượt cuối cùng!”
“Thực ra chẳng qua chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi. Cho dù nhà họ Lý chúng tôi không phải là giàu sang quyền quý, nhưng cũng không thua bát cơm nhạt kia của hắn ta! Có điều, vấn đề là dựa vào cái gì mà chúng tôi lại phải thua kém người khác!”
Lý Tử Dương càng nói càng tức giận, đến cuối cùng, ném mạnh ly rượu xuống đất.
Tiêu Chính Văn thấy Lý Tử Dương tức giận đến mức giậm chân đấm ngực, nhịn không được mà bật cười, nói: “Không vừa mắt hắn ta thì tránh xa ra là được rồi, việc gì phải tức giận vì một người như vậy?”
“Ôi dào! Tôi muốn tránh ra lắm, vấn đề là theo quy định của Thiên Cung Bắc Cực, những người bọn tôi phải ở nhờ ở đây, không có quyền lựa chọn, bắt buộc phải đi!”