Từng tia sét giống như mở ra cánh cổng của trời đất, một luồng khí tức cực đại đến từ viễn cổ cứ thế phun ra!
Bên trong chiếc hộp gỗ mà Tiêu Chính Văn cầm trên tay cũng đang có ánh sáng bảy sắc uốn lượn.
Khí tức dồi dào nháy mắt đã bao trùm khắp cả Ngọc Phụng Lâu, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía chiếc hộp gỗ trong tay Tiêu Chính Văn!
Ông lão bên trong Thiên Cung Bắc Cực thảng thốt nhìn về phía Ngọc Phụng Lâu, bên trong căn phòng bí mật của nhà họ Mạnh, một người đàn ông có khí tức cực kỳ khủng bố chậm rãi mở to hai mắt!
Bên trên đại điện thành chủ của thành Thiên Đô, Thanh Liên cũng hết sức kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Phụng Lâu!
“Bà ơi, đây là…”, Nguyệt Nhu nhìn về phía Thanh Liên với vẻ hết sức ngạc nhiên.
“Đây là Thiên Địa Luân Hồi Trận! Là trận pháp kinh thế lưu truyền từ thời kỳ thượng cổ!”, Thanh Liên nói.
Thiên Địa Luân Hồi Trận, ngay cả Thanh Liên làm thành chủ của thành Thiên Đô cũng chưa được nhìn lần nào, mà hôm nay, bên trong Ngọc Phụng Lâu lại có người mở loại bí trận thượng cổ này ra!
“E rằng Ngọc Phụng Lâu sắp xảy ra chuyện lớn rồi!”, Thanh Liên nhìn về phía Ngọc Phụng Lâu, giọng điệu hết sức nghiêm trọng.
Suy cho cùng, trong Ngọc Phụng Lâu sẽ không vô duyên vô cơ xuất hiện loại bí thuật cổ đại này, chắc chắn có ai đã mang đến đánh cược, nhưng người mở bí thuật cổ đại này ra cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người ở thành Thiên Đô.
Mặc dù trong Ngọc Phụng Lâu, không ai dám hỗn láo nhưng ra khỏi Ngọc Phụng Lâu thì sao?
Hơn nữa bí thuật cổ đại này cực kỳ hiếm thấy, không chắc có thế lực nào phá vỡ quy tắc của Ngọc Phụng Lâu đánh nhau vì bí thuật cổ đại và cướp lấy nó trong Ngọc Phụng Lâu.
Trong sảnh lớn của Ngọc Phụng Lâu, mọi người đều hoảng sợ nhìn Tiêu Chính Văn, mấy người này không nhìn ra được bí thuật đó như thế nào, nhưng chỉ biết xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này chứng tỏ Tiêu Chính Văn đã mở bảo thuật ra rồi.
Lúc này Vương Vũ lại cười mỉa nhìn quản lý Lữ.
Theo thỏa thuận trước đó của họ, bây giờ là lúc quản lý Lữ xuất hiện.
Chỉ là Vương Vũ đợi gần một phút cũng không thấy quản lý Lữ có bất kỳ hành động gì.
“Khụ!”
Vương Vũ khẽ ho một tiếng như thể đang nhắc nhở quản lý Lữ.
Nhưng quản lý Lữ lại không có phản ứng gì.
“Quản lý Lữ!”
Vương Vũ nhíu mày nói.
Lần này cuối cùng quản lý Lữ cũng quay đầu lại nhìn Vương Vũ nói: “Cậu Vương, có chuyện gì sao?”
Hả?
Vương Vũ không khỏi sầm mặt nhưng vẫn nói: “Quản lý Lữ, may mắn của người anh em này tốt quá”.
“Nói anh ta may mắn thì chi bằng nói anh ta giở trò, nếu không sao có thể vừa nhìn đã chọn trúng thần thuật tuyệt thế?”