Chỉ là Mạnh Phi Vũ vừa xuất hiện, trong Ngọc Phụng Lâu lập tức truyền ra một giọng nói lạnh lùng: “Cậu chủ Mạnh, cậu đến đây với thiên uy là muốn tranh cao thấp với Ngọc Phụng Lâu có phải không?”
“Ông Đào nặng lời rồi, tôi đâu dám tranh đua với Ngọc Phụng Lâu! Chỉ có điều, bảo vật của gia tộc tôi bị trộm cướp mất, vừa mới tra được, thì ra là bị trộm đến Ngọc Phụng Lâu!”
“Vì vậy tôi mới đích thân tới đây để lùng bắt tên trộm!”
“Hi vọng ông Đào có thể tạo điều kiện thuận lợi để tôi đưa tên trộm đi!”
Mạnh Phi Vũ uy thế vô song, nếu đổi lại là người khác có lẽ đã thực sự bị hắn doạ sợ, cộng thêm gia thế nhà họ Mạnh, Đào Khiêm quả thật cũng phải nể mặt hắn ta mấy phần!
Nhưng đáng tiếc, người mà hắn ta muốn bắt là Tiêu Chính Văn, cho dù Đào Khiêm liều cả tính mạng cũng không thể để hắn ta đưa Tiêu Chính Văn đi!
Đó chính là nhân vật mà Thanh Liên đã đặc biệt dặn dò, cho dù thế nào cũng phải bảo vệ an toàn!
“Tạo điều kiện cho cậu? Cậu nghĩ Ngọc Phụng Lâu là nơi nào? Ai cũng có thể đến Ngọc Phụng Lâu xin tạo điều kiện sao? Bảo chú của cậu đích thân đến đi!”
Lời này của Đào Khiêm vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt của Mạnh Phi Vũ lập tức trở nên khó coi.
“Ông Đào, thứ tôi mất là bảo thuật truyền thế Thiên Địa Luân Hồi của nhà họ Mạnh, hay còn gọi là Thiên Đạo Luân Hồi Trận!”
“Việc này không chỉ liên quan đến một mình tôi mà liên quan đến cả nhà họ Mạnh, tôi đích thân đến đây xin, chắc không quá bổn phận chứ!”
Thực ra Mạnh Phi Vũ luôn ở trong quán trà đối diện Ngọc Phụng Lâu quan sát diễn biến, ngay từ lúc đầu, hắn cũng giống như Vương Vũ, ngồi đợi xem trò cười của Tiêu Chính Văn!
Nhưng quỹ đạo phát triển của cả sự việc nhanh chóng trở nên khác hoàn toàn với dự liệu của hắn ta, mãi đến sau đó, con trai của Đào Khiêm đích thân xuất hiện, còn tát cho Vương Vũ một cái trước mặt mọi người.
Xem đến đây, Mạnh Phi Vũ đã hiểu ra hắn và Vương Vũ đều đã mắc bẫy của người khác, nhưng sự việc liên quan đến bảo thuật gia truyền của nhà họ Mạnh, sao hắn ta có thể ngồi xem mà không quan tâm chứ?
Cho dù là không quan tâm đến mặt mũi cũng phải cướp Thiên Địa Luân Hồi Trận về!
“Ý của cậu là người của Ngọc Phụng Lâu tôi đã lấy cắp bảo thuật của nhà họ Mạnh?” Đào Khiêm lạnh lùng chất vấn.
“Đương nhiên là không có khả năng đó, có điều, tôi chỉ lo lắng rằng có thể có ai đó trong Ngọc Phụng Lâu tham dự vào chuyện này, nếu không, bảo thuật nhà họ Mạnh tôi sau lại xuất hiện ở Ngọc Phụng Lâu chứ?”
Mạnh Phi Vũ lại nói.
“Hừ! Già mồm át lẽ phải! Cậu đi đi!”
Đào Khiêm không chút khách khí, nói.
Mạnh Phi Vũ hoàn toàn không ngờ rằng thái độ của Ngọc Phụng Lâu lại cứng rắn đến vậy, thậm chí còn không ngại đắc tội với nhà họ Mạnh!
“Ông Đào, tôi nghĩ ông nên biết rằng đây là…”
“Cút! Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!”, khí tức của Đào Khiêm lập tức bạo phát, một đường sáng trắng đáng sợ bốc lên từ đỉnh lầu của lầu cao nhất của Ngọc Phụng Lâu, bay thẳng lên trời!