Chiến Thần Bất Bại

Chương 430: Lựa chọn của Yến Vĩnh Liệt

Cung điện trống trải tĩnh lặng đến cô quạnh.

Trên vương tọa, Yến Vĩnh Liệt ngẩn người đến xuất thần. Chỉ trong ngắn ngủi có mấy ngày mà mái tóc của hắn đã bạc trắng, nếp nhăn đầy mặt, ngay cả đôi mắt cũng mờ đục đi rất nhiều.

Đạt Phu thủ ở bên cạnh nhìn thấy bệ hạ như vậy trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót khổ sở. Trong đám Vương hùng võ giả hắn là người yếu nhất thường ngày thủ vệ bệ hạ căn bản không tới phiên hắn, nhưng lúc này tất cả Vương hùng võ giả khác đều bị bệ hạ phái ra ngoài để ngăn cản Tiên Nữ tọa, chỉ có người yếu nhất là hắn mới giữ ở bên người.

Đạt Phu tận mắt trông thấy bệ hạ già yếu đi từng ngày từng ngày một. Vì muốn tinh lực của Đại Hùng tinh được ổn định, bệ hạ không tiếc thiêu đốt nguyên thọ của mình. Ai có thể ngờ được, vị lão nhân trên vương tọa này lại chính là Hùng vương suất lĩnh Đại Hùng tinh phát triển đến mức có thể so sánh với những chòm sao Xích Đạo, người lấy can đảm cương liệt để nổi danh Thiên lộ!

Sự tôn kính của Đạt Phu đối với bệ hạ xuất phát từ nội tâm.

Ngón tay Yến Vĩnh Liệt đang để trên tay vịn vương tọa khẽ động đậy, hắn choàng tỉnh như mới vừa ngủ dậy: "Đạt Phu, có tin tức gì không?"

Đạt Phu cố nén cảm giác đau thương trong lòng cung kính nói: "Ba người Đường Thiên đã tiến vào Đại Hùng tinh, hôm nay bọn họ sẽ gặp Thiệu Đức tiên sinh."

"Nga, như vậy thì ta yên tâm rồi." Trên mặt Yến Vĩnh Liệt lộ ra mấy phần ấm áp: "Tuy ngày thường A Đức có chút khúc mắc với ta cũng không thiếu lúc tranh giành chút khí phách nhưng tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu."

Đạt Phu vội vàng nói: "Bệ hạ anh minh, có Thiệu Đức tiên sinh ở đó thì chắc chắn đám Đường Thiên sẽ không thể tiến thêm."

"Không dễ dàng như vậy đâu." Trên khuôn mặt già nua của Yến Vĩnh Liệt lộ ra mấy phần nghiêm trọng: "Đám Đường Thiên không thể không nhìn thấy cơ hội này, nhất định bọn họ sẽ động thủ với chúng ta. Chúng ta không còn đường lui nhưng bọn họ còn đường lui chắc?"

Đạt Phu vô cùng tin tưởng: "Có mấy vị đại nhân ở đó, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu!"

"Hy vọng bọn họ có thể ngăn Sài Lang binh đoàn lại." Yến Vĩnh Liệt gật đầu: "Nhưng điểm quan trọng nhất trong trận chiến này chính là phía Đồ soái. Chỉ có sớm chiếm được chòm sao O-ri-on chúng ta mới có thể chiếm cứ được ưu thế. Có chiến báo của đại tướng quân hay không?"

"Đại tướng quân đã suất quân bao vây Orion vương cung nhưng đối phương chống cự rất ngoan cường, Bạo Hùng binh đoàn đã thi triển tất cả thủ đoạn, Quang Minh võ hội cũng đang liều mạng tiến công, song phương đã tử thương vô cùng thảm trọng. Hơn nữa..." Trên mặt Đạt Phu hiện lên vẻ do dự.

Thần sắc Yến Vĩnh Liệt trang nghiêm, không chút tức giận nói: "Hơn nữa cái gì?"

Đạt Phu đành phải nói thật: "Vị thánh giai khác của Chòm sao O-ri-on Lý Đãng cũng đã xuất hiện tại Orion vương cung. Chính hắn là người đã khiến chúng ta chịu thương vong cực lớn."

Nhưng điều làm hắn cảm thấy bất ngờ chính là bệ hạ cũng không hề cảm thấy kinh ngạc mà trái lại còn tươi cười vui sướng.

"Ha ha ha ha! Cuối cùng Sư Tử vương cũng nhịn không được mà ra chiêu rồi sao?" Trong đôi mắt mờ đục của Yến Vĩnh Liệt lóe lên quang mang khó hiểu: "Có thể khiến Sư Tử vương phải tự mình mở miệng đúng là làm người ta thấy mong đợi a. Năm xưa Lý Đãng đã chịu ơn của Lôi Ngang, lúc này chẳng qua là trả lại phần ân tình kia mà thôi."

Yến Vĩnh Liệt lẩm bẩm: "Ngược lại, Lý Đãng là người quang minh lỗi lạc, hắn dùng chính cái mệnh của mình để đổi lại phần nhân tình năm đó, đúng là một nam tử hán."

Đột nhiên hắn hỏi: "Còn bao nhiêu lâu nữa nhóm võ giả của chúng ta có thể tiến vào chòm sao O-ri-on?"

"Dựa theo hành trình mà tính toàn thì sáng sớm ngày mai nhóm võ giả đầu tiên sẽ bước chân vào chòm sao O-ri-on." Đạt Phu vội vàng nói: "Tinh môn nhập khẩu nằm trong khống chế của Quang Minh võ hội. Nhưng vị trí tinh môn lại cách Orion vương cung ít nhất là thời gian hai mươi ngày lộ trình."

"A Trạch ở đâu?" Yến Vĩnh Liệt đột nhiên hỏi.

Đạt Phu vội vàng nói: "Trạch điện hạ đang tại tích cực chuẩn bị xung trận."

Tuy Yến Trạch là người thừa kế thứ hai nhưng so với Yến Đồ thì bất kể là lòng dạ khí phách hay là thực lực đều kém rất xa, cũng không phải là người được Yến Vĩnh Liệt yêu thích.

Yến Vĩnh Liệt hừ lạnh: "Với trình độ của hắn thì có mà dùng cái rắm ấy."

Đạt Phu không dám hé răng nói nửa lời.

Bỗng Yến Vĩnh Liệt nói: "Ngươi mang A Trạch đi theo nhóm võ giả xuất phát tiếp theo sớm nhất đi chòm sao O-ri-on tìm Đồ soái."

Đạt Phu cực kỳ hoảng sợ: "Bệ hạ!"

Đây chính là bệ hạ có ý ủy thác, lẽ nào...

"Đứng lên đi." Giọng nói của Yến Vĩnh Liệt vẫn hết sức bình tĩnh: "Chắc gì các ngươi đã có cơ hội trở lại Đại Hùng tinh. Đường Thiên là kẻ thâm sâu khó lường, đến tận bây giờ ta vẫn không thể nào hiểu được hắn dùng cách nào để cướp lấy tinh lực bên trong Thủy hùng hoang cốt. Lúc này nghĩ lại có lẽ sai lầm lớn nhất của ta chính là không ngờ Tiên Nữ tọa lại ẩn giấu một đầu mãnh thú như vậy." Text được lấy tại Truyện FULL

"Lúc này A Đức có thể ngăn trở bọn họ hay không, ta lại bỗng nhiên cảm thấy không thể dám chắc." Ánh mắt của Yến Vĩnh Liệt hướng về phía xa xa, lẩm bẩm: " Đường Thiên này có thực lực như thế nào, rốt cuộc lực lượng dưới trướng hắn có bao nhiêu, ta lại hoàn toàn không biết một chút gì cả. Trong khi lúc này đối phương đã đâm cho ta một kích trí mạng ở sau lưng như vậy, như thế sao có thể không bại cơ chứ?"

"Bệ hạ, thế cục còn chưa đến mức tuyệt vọng như vậy!" Đạt Phu đau khổ khuyên bảo.

Yến Vĩnh Liệt giống như không hề nghe thấy, chỉ tự nói với chính mình: "Một khi dã thú điên lên tất sẽ đả thương người. Vừa rồi ta bỗng nhiên hiểu ra, chúng ta đã quá coi thường người khác, đến cả bố trí lúc trước của ta cũng đã quá xem thường bọn họ rồi. Ngươi mang A Trạch đi tìm Đồ soái. Chỉ cần Đồ soái có thể đánh chiếm vương cung, như vậy chòm sao O-ri-on cũng chỉ là đồ trong túi. Chòm sao O-ri-on có vị trí hết sức đặc thù, với năng lực của A Trạch chắc chắn sẽ không thủ được. Nhưng Quang Minh võ hội sẽ không ngồi xem chắc chắn bọn họ sẽ không ngừng cung cấp trợ giúp lại thêm khả năng của Đồ soái như vậy có thể đặt chân vững vàng ở đó rồi."

Đạt Phu càng nghe trong lòng càng cảm thấy khổ sở, trong giọng nói không khỏi mang theo vẻ bi thường khóc lóc không thành lời: "Vậy sao bệ hạ không cùng chúng ta đi! Đến chòm sao O-ri-on chờ đông sơn tái khởi là được!"

Yến Vĩnh Liệt lắc đầu: "Ta cần phải tọa trấn vương cung để ổn định tinh lực. Không có tinh lực thì tất cả mọi người sẽ sụp đổ."

"Bệ hạ!" Nước mắt của Đạt Phu rơi lã chã như mưa.

Yến Vĩnh Liệt tươi cười bình thản nói: "Hẳn ngươi phải cao hứng thay cho ta mới đúng. Thân là thủ lĩnh có thể dùng phương thức như vậy để chết ngay trong vương cung của chính mình so với việc chết ở trên giường không biết đã tốt hơn bao nhiêu lần rồi!"

Yến Vĩnh Liệt chậm rãi đứng lên, thanh âm của hắn âm vang, tóc bạc tung bay: "Ta muốn nói cho Đại Hùng tinh võ giả của ta biết, tuy ta không thể mời cho bọn họ một vị thánh giai, nhưng, ta, Yến Vĩnh Liệt, vương của bọn họ luôn luôn cùng bọn họ sóng vai chiến đấu! Luôn chết trước bọn họ!"

Vương hùng thủ trên đầu hắn đột nhiên sáng lên quang mang chói mắt, cột sáng chói mắt phóng thẳng lên trời cao đâm thủng tầng mây trên đầu.

Orion vương cung.

Đồ Thanh ngừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên, Đại Hùng tinh trên bầu ttời bỗng sáng lên rực rõ, những quang đoàn yếu ớt bay xuống lả tả như hoa tuyết. Sau đó những quang đoàn đó thấm vào trong bí bảo của bọn họ.

Hai bên đang kịch chiến không hẹn mà cùng ngừng lại.

Mọi người ngơ ngác nhìn lên đỉnh đầu, tất cả đều hiểu đó đại diện cho điều gì, đó chính là tinh toa thiêu đốt. Cũng đại biểu cho người đứng đầu chòm sao buông bỏ sinh mệnh của chính mình, buông bỏ võ hồn thánh bảo của mình, sau đó đốt cháy cả chòm sao.

Đại Hùng tinh trên đỉnh đầu sẽ thiêu đốt tròn ba tháng, trong thời gian ba tháng này, uy lực bí bảo của Đại Hùng tinh sẽ tăng lên với biên độ lớn.

Vương đã chết.

Đồ Thanh ngơ ngác nhìn Đại Hùng tinh sáng ngời trên trời cao, nước mắt không kìm được mà tràn ướt mi.

Bệ hạ, ngài muốn nói cho chúng ta biết, chúng ta đã không còn đường lui sao?

Bệ hạ, ngài muốn nói cho chúng ta biết, ngài sẽ kề vai chiến đấu với chúng ta sao?

Bệ hạ, ngài muốn nói cho chúng ta biết, cho dù phải thiêu đốt cả tính mạng ngài cũng muốn thắng lợi sao?

Đồ Thanh lau nước mắt, Yêu hùng bí trảo trong tay giơ lên cao ngất, ánh mắt vị thiết huyết hãn tướng ánh lên vẻ kiên định như sắt đá.

Bệ hạ, chắc chắn thắng lợi sẽ thuộc về ngài!

Đồ Thanh bạo quát: "Sát!"

"Sát!"

Bạo hùng binh đoàn rống giận khàn cả giọng.

Hôm nay, là ngày Orion vương cung phá.

Bàn tay Hạc nóng lên, Hạc kiếm suýt nữa thì tuột khỏi tay, hắn tung người bay xa đến bẩy tám dặm mới ổn định lại được thân hình. Trong lòng Hạc thầm hoảng sợ, cho đến tận lúc này, đến đao Thiệu Đức còn chưa lấy ra vậy mà đã có thể làm cho bọn họ phải chật vật đến vậy.

Trên mặt Thiệu Đức cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: "Nghe nói Hạc điện hạ tuy chưa từng luyện tuyệt học của Thiên hậu nhưng tạo nghệ trên phương diện vũ kỹ Hạc phái lại cực sâu, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là danh bất hư truyền."

Sự kinh ngạc của hắn cũng không phải là giả vờ, phát thủ đao vừa nãy hắn đã động sát tâm cho lên không hề có chút lưu thủ. Không ngờ rằng Hạc lại có thể đỡ được, điều này đã làm hắn rất kinh ngạc. Khi thực lực đã tới cảnh giới như hắn việc có đao hay không có đao cũng không quá khác nhau.

Hạc có thể tiếp được một đao vừa rồi chứng tỏ thực lực tuyệt đối không kém.

"Thiệu sư quá khen." Hạc không kiêu ngạo không tự ti nói.

Ánh mắt Thiệu Đức nhìn lướt qua ba người, trong lòng sinh ra ý ái tài, trầm ngâm nói: "Nếu như ba người các ngươi nguyện ý bồi lão phu trò chuyện ở đây một tháng, lão phu nguyện lấy tất cả tâm đắc tu luyện nói ra, tuy đơn giản nhưng tin rằng sẽ có trợ giúp cho ba vị tiểu ca."

Hạc lắc đầu: "Đa tạ Thiệu sư, bọn ta phúc bạc khó có thể hưởng thụ được."

Sắc mặt Thiệu Đức lập tức trầm xuống: "Chẳng qua trong lòng lao phu có ý ái tài không muốn các ngươi vùi thân ở đây."

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên ở phía xa xa có một cột sáng đâm thẳng lên trời cao, toàn thân Thiệu Đức rung lên, bỗng hắn quay đầu nhìn lại.

"Đều già cả rồi còn tranh cường háo thắng như vậy, đến cả tính mệnh cũng chẳng cần." Thiệu Đức than thở: "Không ngờ ta đã xuất sơn cũng không cứu được mạng của ngươi. Đã như vậy ta sẽ dùng cái đầu của ba tên tiểu tử này để tế ngươi."

Lập tức ánh mắt của Thiệu Đức trở nên hờ hững hẳn: "Ba người các ngươi cùng lên đi."

"Chờ chút!" Bỗng Đường Thiên nhảy ra, hắn xoa xoa tay nói: "Uy, hai người các ngươi đều đã xuất thủ rồi còn ta vẫn còn chưa khiêu chiến mà!"

Lúc này tâm tình của Thiệu Đức đang cực kém, ánh mắt nhìn về phía Đường Thiên ẩn chứa sát ý dạt dào.

Nhưng Đường Thiên thì chẳng chút để ý, ánh mắt hắn nhìn về phía Thiệu Đức vẫn vô cùng cuồng nhiệt.

Thánh giai a, đây chính là thánh giai đó, đây là lần đầu tiên mình khiêu chiến thánh giai nhỉ? Thật là kích động...

"Ta tới đây!"

Đường Thiên vừa nói xong dưới chân đột nhiên phát lực, trực tiếp lao thẳng về phía Thiệu Đức.

Đôi mắt Thiệu Đức đột nhiên nheo lại, phát xông lên này của Đường Thiên chỉ là bộ pháp cơ sở hết sức đơn giản nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh. Không, tốc độ phải là vô cùng nhanh mới đúng, tuyệt đối vượt qua bộ pháp cơ sở!

Khi mới lao được phân nửa quãng đường, Đường Thiên lập tức vận chân khí vung nắm tay lên.

Đôi mắt Thiệu Đức lại nheo lại một lần nữa, quyền pháp cơ sở!

Trong mắt hắn, quyền thế của Đường Thiên đầy kẽ hở, nhưng mà...

Thân hình của Thiệu Đức nhanh chóng lui lại, trong cuộc chiến này đây là lần đầu tiên Thiệu Đức lui về phía sau.

Phanh!

Một làn sóng gợn trong suốt trong không khí nổ tung trước mặt Thiệu Đức, chỉ trong nháy mắt Thiệu Đức đã đưa ra phán đoán.

Một quyền thật nhanh! Một quyền thật mạnh!

Gần như cùng lúc đó, đôi mắt của hắn lại nheo lại một lần nữa đồng thời thân hình của hắn cũng tiếp tục lui lại.

Bang bang bang!

Vô số các đợt sóng gợn được tạo thành từ không khí nén lại đuổi theo sát hắn, những đợt sóng vô cùng dầy đặc bất chợt bùng nổ, những tiếng vang chập chùng vang lên.

Tần suất thật nhanh!

Trong lòng Thiệu Đức ngưng trọng hẳn, quyền pháp cơ sở đơn giản lưu loát, nhưng dưới tần suất công kích kinh người như vậy hắn cũng chỉ có thể tiếp tục lui về phía sau.

Một vệt không khí loạn lưu sắc bén lướt qua mặt Thiệu Đức.

Bỗng nhiên, con ngươi trong mắt Thiệu Đức co lại.

Một ngọn tóc trên trán bị chẻ làm đôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất