“Nguỵ Vinh Kỳ, tôi đã đích thân lộ diện rồi, lẽ nào cậu vẫn còn định cố chấp tới cùng sao?”
Tử Dư lạnh lùng nhìn Nguỵ Vinh Kỳ, ngược lại hoàn toàn ngó lơ Triệu Thắng!
Thật ra ai cũng đều nhìn ra được Nguỵ Vinh Kỳ và Nguỵ Võ Tốt phía sau lưng hắn mới là chủ lực của trận chiến này, hơn nữa chỉ cần thuyết phục được một người có thực lực mạnh nhất trong số hai người bọn họ, vậy thì người còn lại cũng sẽ tự động rút lui!
Nguỵ Vinh Kỳ hết sức kiêng dè nhìn về phía Tử Dư, không nói nửa lời!
“Xem ra Nguỵ Vinh Kỳ cũng rất dè chừng Tử Dư nhỉ?”
“Đó là chuyện đương nhiên, Tử Dư là một trong số những môn sinh của Khổng Khưu, biết đánh đấm nhất, nếu như thật sự chọc cho ông ta nổi điên, vậy trận chiến này Nguỵ Thị chưa diệt vong thì tuyệt đối sẽ không dừng lại!”
“Diệt vong Nguỵ Quốc? Nếu Tử Dư thật sự làm như thế, Thiên Đạo Minh Ước sẽ đồng ý sao?”
Mấy người Tần Lương Ngọc và Viên Thiên Canh cũng đồng loạt bàn tán.
Khác với thế lực các phương của Đông Vực, bây giờ, trước mặt bọn họ không chỉ bày biện quả khô và rượu ngon trà thơm, thậm chí còn có không ít đệ tử võ tông từ thế tục tới vùng ngoài lãnh thổ, phân thành từng tốp đứng hai bên, chuẩn bị châm dầu trợ uy cho hai bên bọn họ!
Đặc biệt là đệ tử võ tông từ thế tục tới đều là thế gia võ đạo có quan hệ mật thiết với nhà họ Trương chứ không phải năm đại danh sơn, vậy nên ai trong số họ cũng đều tới chỉ để đứng bên ngoài hóng hớt!
Chỉ mong thế lực các phương của vùng ngoài lãnh thổ đồng loạt ra tay, chém giết dữ dội mới hay!
Lúc này, Trương Lăng Phong lại nhìn về phía Tiêu Chính Văn với ánh mắt hết sức tôn sùng, phải biết rằng trận đại chiến có một không hai này hoàn toàn là chủ ý của Tiêu Chính Văn!
Thế nhưng bản thân anh lại đang ngồi cắn hạt dưa, ăn hoa quả, dáng vẻ bình thản chờ xem kịch hay!
Nếu như nhà họ Khổng và Nguỵ Thị biết được kẻ đầu sỏ của tất cả mọi chuyện này chỉ là một kẻ tiểu bối đến từ thế tục còn chẳng lọt nổi vào trong mắt bọn họ thì không biết sẽ có cảm nghĩ thế nào!
Ngay cả hậu nhân Trần Huy Tổ của Trần Khánh Chi lúc này cũng phải giơ ngón tay cái với Tiêu Chính Văn, chiêu mượn dao giết người này rõ ràng quá tuyệt đỉnh!
Chỉ tiện tay bài bố cục diện đã có thể khiến cho nhà họ Nguỵ và nhà họ Khổng sử dụng vũ lực với nhau, đây là sự toan tính ở mức độ nào cơ chứ?
Dù cho hai nhà bọn họ hôm nay dừng việc đánh giết, nhưng vết nứt này đã chẳng thể lành lại được nữa rồi, sau này chỉ cần có cơ hội thì vẫn sẽ giết hại lẫn nhau.
Chuyện này chẳng khác gì Tiêu Chính Văn giúp đôi bên tìm được đối thủ tiêu hao sinh lực, rõ ràng quá cao tay!
Thế lực các phương khác bây giờ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Dù là Nguỵ Vinh Kỳ, Tử Dư hay Tử Cống, ai cũng là những kẻ không dễ đối phó, chỉ lơ là chút thôi thì sẽ gây nên tai hoạ, ngược lại sẽ trở thành chỗ trút giận của cả hai bên, ai có thể chịu đựng nổi đây?
Thậm chí ngay cả Hồng Ấn cũng nhìn về phía hai bên đang đối đầu với vẻ hết sức hứng thú!
“Tử Dư, ông cũng biết Nguỵ Thị định tiêu diệt nhà họ Khổng, sao chúng tôi có thể để yên cơ chứ?”