Thiệu Đức bị Đường Thiên đột nhiên bảo dừng, bị hù đến mức ngẩn ngơ.
"Không đánh. Ta nghĩ đến một vấn đề, ta muốn suy nghĩ thật tốt đã. Ngươi tìm tiểu Hạc tử và tiểu Húc Húc đánh trước một hồi nữa, chờ ta suy nghĩ rõ ràng xong, chúng ta tiếp tục đánh. Các ngươi người nào giúp ta chống đỡ vài chiêu đây?" Đường Thiên thả ra một câu, đặt phịch mông ngồi xuống, sau đó không thèm để ý tới Thiệu Đức nữa.
Thiệu Đức ngơ ngác nhìn Đường Thiên, đầu óc lão có chút nghĩ không kịp.
Chờ chút, cái đứa quái vật này vừa mới nói cái gì...
Qua vài giây, lão mới phản ứng lại, con mắt thoáng cái trợn tròn, không đánh hả? Chúng ta đang ẩu đả sinh tử a? Ta đang muốn phản kích rồi a? Ta ta ta... Thật nhìn không ra rồi... Rốt cuộc người nào mới là thánh giai a?
Thiệu Đức cảm giác bản thân tức sắp bể phổi rồi, từ nhỏ đến lớn lão chiến đấu nhiều lắm rồi, nhiều tới mức đếm không xuể, nhưng mà không có trận chiến đấu nào quái gở hơn sẽ trận chiến đấu này, điều này càng làm lão tức giận.
Tuyệt đối không có.
Hai đứa nhỏ Lăng Húc và Hạc bị Đường Thiên bất thình lình hô dừng cũng sợ ngây người, nhưng mà hai người hiểu Đường Thiên rất sâu, nghĩ lại một chút liền cảm thấy sự tình thật không chuẩn mực, nếu là phát sinh trên thân thiếu niên bệnh tâm thần thì cũng có thể lắm.
Hai người tức thì thoải mái.
Chỉ là...
Gương mặt Hạc co quắp, hạ giọng nói: "Như vậy không tốt lắm đâu, có đúng là rất không tôn trọng nhân gia hay không, nhân gia tốt xấu gì cũng là thánh giai a."
Lăng Húc cũng hạ giọng: "Vậy thế nào? Vậy bỏ qua không quan tâm, lại càng không tôn trọng đi."
Hạc gật đầu: "Cũng phải."
Lăng Húc: "Lên đi, trước sảng khoái cái đã rồi nói tiếp. Chờ thiếu niên bệnh tâm thần tỉnh rồi không rơi đến tay ngươi ta đâu."
Tuy rằng hai người hạ giọng, nhưng mà nhĩ lực Thiệu Đức cường đại tới mức nào, tất cả đều nghe vào trong tai mà không sót một chữ. Sắc mặt lão tái mét, phổi cũng muốn bể, nắm tay lão không tự chủ mà nắm chặt.
Sảng khoái một cái...
Trong lòng lão đã quyết định, nhất định hiện tại phải đưa cái ba đứa hỗn đản này giết chết không chừa lại một đứa nào. Nhìn thấy ba người, sát ý trong lồng ngực lão nhịn không được bốc lên. Đến cả Hạc được lão cho rằng có lễ phép có tu dưỡng, lúc này khuôn mặt cũng là đáng ghét!
Lão hít sâu một hơi, khôi phục bình tĩnh, trong ánh mắt là hơi lạnh thấu xương.
Để ta tới dạy bảo các ngươi, nên bảo trì tôn trọng như thế nào đối với một vị thánh giai.
Một điểm óng ánh lam sắc từ dưới chân Thiệu Đức mở rộng mở ra, với cái này cùng tiến, xung quanh nhanh chóng tối sầm. Trong nháy mắt, cảnh sắc xung quanh liền phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Chỗ tối cường đại Thánh giai chính là có được hồn vực thuộc về bản thân.
"Hoan nghênh đi tới hồn vực của ta, 【 tĩnh đao hồ 】."
Thanh âm Thiệu Đức giống như gió nhẹ lướt qua bên tai hai người. Lăng Húc với Hạc hoảng sợ phát hiện, bọn họ đặt mình ở phía trên hồ nước lam sắc. Hồ nước màu lam óng ánh trong sáng như bảo thạch, gió nhẹ phất qua, mặt hồ nổi lên tầng tầng rung động. Bên trong hồ có thể thấy con cá ngũ sắc đang khoan khoái bơi lội, đến rong rêu ở đáy sông cũng có thể thấy rõ ràng.
Hạc bất động thanh sắc vươn mở năm ngón, gió lướt qua ngón tay, mang theo hơi ẩm ôn nhuận.
Đây là hồn vực a, được coi là chỗ căn bản tối cường đại của cấp thánh giai. Mỗi một vị thánh giai đều có hồn vực bản thân độc nhất vô nhị.
Ánh mắt Hạc hiện lên một tia quang mang, rất nhiều chỗ chưa từng minh bạch, lúc này lại không khỏi trở nên rộng mở thông suốt. Hắn ở trước kiếm đạo, những sương mù dày đặc khốn nhiễu hắn bỗng quét sạch không còn. Hiện tại bản thân đang vô pháp kết thành hồn vực bản thân, nhưng mà hắn biết rõ chỉ cần bản thân kiên trì thì một ngày nào đó sẽ kết thành hồn vực thuộc về hắn.
Khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười sung sướng tự đáy lòng.
Trong mắt Lăng Húc rực sáng quang mang, hắn tại nơi đây ngửi được mùi vị quen thuộc. Lúc trước hắn luôn luôn không rõ trong thương pháp kia luồng vị đạo nhàn nhạt rốt cuộc là cái gì. Hiện tại hắn cũng hiểu được rồi, đó chính là hương vị hồn vực!
Trong lòng hắn sung mãn vui sướng.
Tựa như đột nhiên phát hiện ra mục tiêu bản thân luôn luôn tha thiết ước mơ cách bản thân không phải xa tới mức không bao giờ đạt được. Bất tri bất giác, bản thân đã phát triển đến tình trạng mà trước đây bản thân không dám tưởng tượng.
Thánh vực hoàn chỉnh sẽ có bộ dáng gì chứ? Thật làm người ta mong đợi a!
Đường Thiên ngơ ngác ngồi nguyên tại chỗ, không chút động đậy, biểu tình trên mặt hắn thỉnh thoảng phát sinh biến hóa, lúc chợt nhíu mày, bỗng nhiên nhe răng, các loại biểu tình kỳ kỳ quái quái thỉnh thoảng biến hóa.
Ngoại giới biến hóa, hắn hồn nhiên không cảm giác thấy.
Lam sắc căn nguyên dừng lại, yên tĩnh lạ thường, gió trong không khí cũng mang theo lực lượng làm người ta an tĩnh. Thiệu Đức lơ lửng đứng đó, thần tình lão khôi phục vẻ yên tĩnh đạm bạc lần nữa.
"Không ngờ được, ta lại mở ra hồn vực lần nữa, dĩ nhiên là bởi vì ba đứa tiểu quái vật các ngươi." Thần sắc Thiệu Đức cảm khái: "Nhìn ta mấy năm nay, tiến bộ thực sự hết sức phạp thiện khả trần (không có gì hay để được khen ngợi)."
Ngữ khí Thiệu Đức lãnh đạm, nghe không ra vui mừng giận, tựa như lão đang kể một chuyện không chút nào liên quan tới bản thân.
"Đao của ta bồi luyện trong Tĩnh đao hồ gần mười năm, hiện tại lại thấy ánh mặt trời. Hy vọng các ngươi, không làm ta quá thất vọng."
Lăng Húc không tự chủ mà nắm chặt ngân thương, Thiệu Đức trước mặt không có nửa phần hùng hổ dọa người, vân đạm phong khinh không mang theo chút khí tức khói lửa nào, nhưng mà lại làm Lăng Húc không tự chủ càng thêm phòng bị.
Cái đứa khốn khiếp trước mắt này trở nên càng thêm nguy hiểm!
Ánh mắt Hạc toát ra tia sáng kỳ dị liên tục, hắn hiểu thấu nhiều hơn so với Lăng Húc, đối với biến hóa trước sau của Thiệu Đức càng có thêm thể ngộ khắc sâu. Nếu nói, lúc trước Thiệu Đức tiên phong đạo cốt, khí chất đạm bạc, hiện tại trên thân Thiệu Đức đã không có bao nhiêu khí tức "Người".
Cái này mới làm cho mọi người cảm giác thấy nguy hiểm.
Dưới chân Thiệu Đức, hồ nước bỗng nhiên sáng lên một mảnh ngân quang, là một đoàn cá nhỏ lòe lòe ngân quang. Số lượng cá nhỏ cũng thật kinh người, thoạt nhìn tựa như một đoàn quái vật ngân sắc ở trong nước nhuyễn động.
Rầm rầm rầm rầm.
Chúng nó chậm rãi nổi trên mặt nước, ngân quang lóe sáng cơ hồ làm người ta khó mà mở mắt.
Ba ba ba!
Giống như một cơn mưa ngân sắc xối xả, cá bạc dồn dập từ trong hồ nước nhảy ra, đánh tới hướng Thiệu Đức. Mỗi một con cá bạc vừa bay nổi trên mặt nước liền hóa thành một mảnh lân phiến ngân sắc, đông đảo lân phiến ngân sắc hợp lại làm một.
Một thân đao ngân sắc, phập phềnh hiện tại trước thân Thiệu Đức.
Thân đao dài bảy xích, phủ đầy lân hoa văn tinh mịn, độ cong làm người ta khiếp đảm, nhưng mà làm người ta kinh ngạc là nó không có chuôi đao. Nhưng vào lúc này, Thiệu Đức đưa tay nhẹ nhàng vẫy, một đạo cột nước lam sắc từ mặt hồ bay ra, rơi xuống đầu cuối thân đao ngưng tụ thành một cái chuôi đao.
Chuôi đao lam sắc như bảo thạch, thân đao rậm rạp lân hoa văn ngân quang lòe lòe, tinh xảo chẳng có chút tì vết.
Một bàn tay với những ngón tay thon dài nắm lấy chuôi đao trong suốt lam sắc, thân đao giương lên về phía trước.
Trong nháy mắt, lông tóc cả người Lăng Húc với Hạc đột nhiên dựng đứng.
Thời điểm sinh tử, Lăng Húc tỉnh táo lại, Hỏa Liệt điểu dưới thân đột nhiên phát động, tại không trung vẽ ra một đạo tàn ảnh. Trên điểu lưng, chân lực toàn thân Lăng Húc cổ đãng đến cực hạn, lực chú ý của hắn chưa từng tập trung như vậy. Hỏa Liệt điểu toàn lực cuồng chạy, trong lúc đó ngón tay với cán thương ma sát vi diệu, ngân thương đâm ra xoay tròn...
Toàn bộ mọi thứ đều phảng phất ở trong lòng bàn tay hắn.
Ngân thương mang đâm ra xoay tròn kinh người, Lăng Húc cảm giác được thế giới an tĩnh lại, trên mặt hắn không bi không hỉ.
Lần đầu tiên Hạc cảm giác được tử vong cường liệt như thế, rõ ràng đối phương chỉ mới hơi hơi giơ thân đao lên mà thôi. Thế giới của hắn phảng phất đột nhiên mất đi toàn bộ ánh nắng, tâm tình cực đoan ở trong lòng hắn lan tràn.
Hắn nghĩ đến phụ thân sớm mất, nghĩ đến mẫu thân bi thương, nghĩ đến lúc nhỏ cô độc...
Bi thương, cô độc, thất bại, thất vọng giống như thủy triều cơ hồ nhấn chìm hắn.
Đột nhiên, hắn cảm giác bản thân mấy năm nay đã làm tất cả nỗ lực cũng không có chút ý nghĩa nào. Phì, chính mình phải gánh chịu tất cả cái này a, chính mình phải hoàn thành nguyện vọng phụ thân chưa hoàn thành a, bản thân phải nói cho thế giới này là con của ông chứ không phải cháu trai Thiên hậu! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.com
Giống như có thanh âm từ đáy lòng hắn không ngừng nói, coi như hết, sau một đao này, thế giới của ngươi cũng đã kết thúc, những chuyện này đối với ngươi chẳng có chút ý nghĩa, ngươi đã định trước chẳng làm nên trò trống gì.
Khuôn mặt Hạc lộ ra vẻ thất bại và mờ mịt.
Bỗng nhiên, lòng bàn tay hắn bỏng rát tựa như nắm phải một cái bàn ủi đỏ hồng.
Hạc vô thức mà cúi đầu nhìn, Hạc kiếm trong tay kịch liệt rung động, một luồng lực lượng ôn nhuận ôn hoà từ chuôi kiếm chìm vào trong cơ thể Hạc.
Từng tiếng hạc kêu thanh lương quanh quẩn đáy lòng Hạc, thẳng nhập tận trời.
Thân thể Hạc chấn động, hắn giật mình nhìn chăm chú vào Hạc kiếm trong tay, Hạc kiếm tản ra quang mang chói mắt, thân kiếm run rẩy dữ dội, một luồng chiến ý kinh người từ thân kiếm truyền đến.
Ánh mắt Hạc khôi phục vẻ thanh minh.
Đúng vậy, ngươi còn cùng ta sóng vai chiến đấu a.
Ngươi khát vọng chiến đấu như thế sao?
Ngươi cũng từng là thánh kiếm...
Ngươi nhất định sẽ sáng lạn quang mang!
Phảng phất cảm ứng được ý niệm của Hạc, đột nhiên quang mang Hạc kiếm bạo trướng, tiếng kiếm kêu vang vọng khắp không trung, cuồng phong gào thét, tức thì hồ nước tĩnh lặng nhấp nhô từng đạo sóng gợn.
Trong lòng Thiệu Đức kinh ngạc, lão không ngờ vào lúc này hai người vậy mà lại đồng thời đột phá. Nhưng mà lúc này, khí thế lão chính ở tại đỉnh cao. Không phải chỉ là hai đứa tiểu quái vật đột phá, dù là thánh giai khác đến đây lão cũng không sợ.
Bên trong hồn vực nhà lão há để cho người khác dương oai!
Ánh đao một trảm.
Một đạo đao mang ngân lam tương giao, lặng yên không một tiếng động mà đánh lên ngân thương Lăng Húc.
Đinh!
Một tiếng kêu này, phảng phất vang lên ở trong lòng Lăng Húc, lực lượng kinh người từ mũi thương truyền đến. Hắn cầm chặt thân thương, thân thương với bàn tay hắn kịch liệt ma sát, da tróc thịt bong, huyết nhục lẫn lộn, chân lực đáng sợ chìm vào kinh mạch hắn, Lăng Húc kêu lên buồn bực, lại nhếch môi.
Ta lại làm sao dễ dàng buông tha như thế? Dù cho ngươi là đao thánh!
Nộ mục trợn tròn, bạo quát như lôi, cổ động chút lực lượng sau cùng, bàn tay lẫn lộn huyết nhục bỗng dưng phát lực, thân thương run lên!
Dương giác phong linh nhảy dựng lên, đánh lên đao mang!
Đao mang ngân lam sắc nhiễm lên một tầng ngân sương, con ngươi Thiệu Đức đột nhiên trợn tròn, cái tầng ngân sương này...
Lực lượng thật lớn chấn cho Lăng Húc với Hỏa Liệt điểu trực tiếp bay ngang ra ngoài.
Thiên hạc kiếm cương tại trong đầu lão hiện lên, ánh mắt Hạc trầm tĩnh, chấp kiếm ngạo nghễ đứng đó, võ phục rộng thùng thình không gió tự lay động, bay phất phới, khí thế đạt đến đỉnh cao. Gió tụ trên người hắn, giống như cánh hạc nâng thân thể hắn lên, vô cùng linh hoạt.
Ông minh dữ dội run rẩy từ thân kiếm truyền đến, Hạc bước một bước, nghênh đón đao mang ngân lam sắc sung mãn khí tức tử vong, một kiếm đâm tới!
Tiếng hạc kêu trong trẻo, đột nhiên từ trên kiếm thân vang lên.
Giống như mỏ một con hắc hạc linh xảo sắc bén, như tia chớp mổ ra!