“Trước đó chẳng phải cậu chủ đã nói thánh nhân có câu, mọi người đều chết vì đại nghĩa sao, đôi khi hy sinh cũng khó tránh khỏi”.
“Không phải là hy sinh người khác, cậu chủ tỏ vẻ rộng lượng nghĩa khí, còn đến khi hy sinh người của mình thì lại không đành lòng đấy chứ?”
“Nói cách khác, trong lòng cậu chủ sự sống chết của mọi người ở Tây Vực không bằng một Tư Không Phàm?”
Thanh Liên cười mỉa chế giễu nói.
Trước đây lúc Thanh Liên chủ động đến tận cửa cầu xin cho Tiêu Chính Văn, Điền Văn đã đáp lời Thanh Liên như thế, lúc đó quả thật khiến Thanh Liên cứng họng không thốt nên lời.
Bây giờ đến lượt Thanh Liên phản bác lại Điền Văn bằng những lời đó, Điền Văn nghe được mấy lời này cũng kìm nén đến cực điểm.
“Tiêu Chính Văn, anh có biết hậu quả của việc cố chấp làm theo ý mình không?”, Điền Văn lạnh lùng nói.
“Hậu quả? Các anh đã định giết tôi rồi mà còn đe dọa tôi? Một là ông ta chết, hai là các người cút khỏi Đế Khư, người này không chết thì không cần bàn gì nữa”.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Vừa nghe thế, Caseus đổi sắc, quay sang nhìn Điền Văn nói: “Nếu anh không ra tay thì tôi sẽ giết ông ta”.
Nói rồi khí tức của Caseus đã vây chặt lấy Tư Không Phàm.
Điền Văn thầm nghiến răng, cho dù thế nào cũng không thể để Caseus ra tay được.
Không phải hắn để tâm nhiều về Tư Không Phàm mà là nếu để Caseus thật sự ra tay thì đừng nói là sau này Thánh Giáo Đình chắc chắn sẽ tính sổ với hắn, mà Điền Văn cũng không thể nào nói rõ được với bên Thiên Đạo Minh Ước.
“Ông ta đã là người của tôi, theo lý tôi nên tự mình ra tay”.
Điền Văn vừa nói vừa ngăn Caseus lại.
Thấy Điền Văn tiến đến trước thật, ánh mắt ngập tràn sát khí nhìn Tư Không Phàm, hầu hết mọi người đều sửng sốt.
Không ai ngờ được Tiêu Chính Văn lại ép Điền Văn đến mức tự hắn giết hộ vệ của mình?
Có câu thay vì giết người bằng thể xác thì giết chết về mặt tinh thần, cho dù là Điền Văn hay Tư Không Phàm sắp bị giết thì lúc này cũng cực kỳ oán hận?
“Haizz, xem ra đường đường là cậu chủ Chiến Quốc cũng chỉ như thế thôi”.
Thiên Tử nhìn Thiên Kính, cười nhạo nói.
Trước đây Thiên Tử còn nghĩ dù thế nào Điền Văn cũng sẽ liều mạng đến cùng với Tiêu Chính Văn, nhưng lúc này xem ra Thiên Tử vẫn đánh giá cao Điền Văn quá.
“Tôi nghĩ Điền Văn này cũng chỉ thế thôi, có lẽ người nhà họ Khổng cũng như vậy, mềm nắn rắn buông, vì lợi ích có thể không còn nhân tính”.
Tần Vũ lạnh lùng nhìn Thiên Kính, trước đó anh ta còn nghĩ Điền Văn ít nhất cũng xem như là một nhân vật lớn, nhưng lúc này anh ta đã có suy nghĩ khác về Điền Văn và nhà họ Khổng rồi.
“Dù là Điền Văn hay người nhà họ Khổng chẳng qua cũng chỉ là kẻ tiểu nhân mà thôi, tiếc là họ nghĩ về Tiêu Chính Văn quá đơn giản, cũng không nghĩ thử xem vua Bắc Lương của Hoa Quốc đã chinh chiến hàng trăm trận chiến mà lại có thể dễ dàng bị bắt nạt vậy sao?”
Giọng Thiên Tử cũng dần trở nên lạnh như băng, sau đó cầm bút viết loẹt xoẹt lên một thánh chỉ, không lâu sau đưa thánh chỉ cho Long Thất ở bên cạnh nói: “Truyền lệnh của tôi, tất cả nho sinh đều bị xử tử tai chỗ.”