Chương 4477
Suy cho cùng, bà ta đang ở nước thủ đô của nước Ngụy – thành Đại Lương, dù bây giờ hắn chạy tới cũng chỉ sẽ khiến cao thủ Thiên Cảnh mới – Ngụy Võ Hầu đánh giết không chút nương tay, hơn nữa, binh bộ tác chiến cả thành cũng sẽ lập tức nhắm vào hắn.
Lúc này Ngụy Võ Hầu cũng hơi nhíu mày, bình thản nói: “Tính kỹ ra thì tôi và bà cũng không có oán thù, thậm chí trước đây chưa bao giờ gặp nhau”.
“Nhưng tiếc là tôi và bà ai cũng đều làm vì chủ nhân, chuyện hôm nay không liên quan đến đúng sai, tất cả đều là thực lực”.
Hàm ý trong lời nói của Ngụy Võ Hầu đã quá rõ ràng, tất cả cũng chỉ có thể nói chuyện bằng thực lực, nếu có muốn trách chỉ có thể trách Tần Lương Ngọc lúc đầu chọn sai chủ nhân.
Nếu như bây giờ bà ta còn ngoan ngoãn đợi ở thành Đại Phong thì ai lại lấy tinh huyết của bà ta làm vật hiến tế chứ?
Chung quy lại thì vẫn là Tần Lương Ngọc sai, cũng là do Tiêu Chính Văn sai, mà chỗ sai duy nhất của họ là thực lực không đủ.
Hôm nay Ngụy Võ Hầu đã đột phá Thiên Cảnh, cho dù ông ta nói hết mọi chuyện trước mặt mọi người thì mọi người ở đây cũng chắc chắn không dám nói nửa chữ không.
Thế nên Tần Lương Ngọc đồng ý hay không cũng vậy thôi, bà ta không có quyền lựa chọn.
“Mong ông đừng hối hận”.
Giọng Tần Lương Ngọc vô cùng bình thản cứ như thể chuyện này không liên quan đến bà ta.
Ngay lúc này Ngụy Võ Hầu cũng sải bước ra khỏi bông hoa sen trắng, chân bước lên mây đi về phía lầu gác.
Ông ta muốn lập tức hấp thu tinh huyết của Tần Lương Ngọc để làm vững chắc cảnh giới của mình.
Nhưng khoảnh khắc ông ta đẩy cửa phòng ra lần nữa, một bóng người xa lạ xuất hiện trước mặt ông ta.
Ngụy Võ Hầu còn chưa kịp hoàn hồn, một sức mạnh vô hình đẩy ông ta văng té ra ngoài.
Không ai ngờ được khoảnh khắc cả người Ngụy Võ Hầu bước vào lầu gác sẽ văng ngược trở lại.
Hơn nữa còn đụng ngã toàn bộ cung điện sau lưng.
Sức mạnh cuồng bạo khiến mặt đất xuất hiện một vết nứt sâu một trăm mét, mặt đất chấn động rung lên, ở trung tâm quảng trường Thọ Xuân Cung lại xuất hiện một đường rãnh rất sâu.
Biến cố này quá đột ngột, nhất là đám người Ngụy Vinh Kỳ còn chưa kịp hoàn hồn, Ngụy Võ Hầu đã nặng nề đập cả người xuống đất.
“Ai đó?”
Ngụy Vinh Kỳ chợt nghiêng đầu nhìn về phía lầu gác, đồng thời mười mấy vị cao thủ Đế Cảnh cấp chín cũng đồng loạt rút kiếm ra.
Không để họ xông về phía lầu gác, chỉ thấy một luồng sáng màu vàng bay ra từ bên trong, mang theo một cái đuôi màu vàng đánh về phía bục cao của trung tâm quảng trường.
“Mau lui lại”.
Ngụy Vinh Kỳ vội vàng lắc mình lui về phía sau, người ngồi trên bục cao cũng đồng loạt bỏ chạy tán loạn.
“Ầm!”
Thoáng chốc bục cao chỗ đám người Ngụy Vinh Kỳ ngồi đã biến thành một cái hố sâu không thấy đáy.
“Cửu Châu Đỉnh? Bà…”