Không chỉ Long Hình mỉm cười, mà Long Ngao và đám người Tần Lương Ngọc cũng cười theo.
“Nói hay lắm! Quy tắc là kẻ thắng kiềm chế kẻ yếu, kẻ yếu không đáng để phản kháng, cũng không thể phản kháng, thế nhưng, các người làm sao biết được, quy tắc mà các người đặt ra, trên thực tế không phải đang kiềm chế các người, mà là đang kiềm chế người khác chứ?”
Ánh mắt của Tần Lương Ngọc quét qua khuôn mặt của những người xung quanh, lúc này, chỉ có đám người Ngụy Vinh Kỳ và Triệu Thắng là chưa ra tay!
Nhưng bọn họ sẽ không giúp Điền Văn, cũng không thể đứng về phía điện Thần Long, chỉ thờ ơ nhìn tất cả mọi việc!
“Quy tắc? Người của Điện Thần Long chẳng lẽ không biết, tất cả những quy tắc đều được đặt ra cho bản thân họ sao?” Hoàng Yết liếc nhìn Ngụy Vinh Kỳ, liên tục lắc đầu.
Bản thân Hoàng Yết khinh thường việc đồng mưu với đám người Điền Văn, đặc biệt là hắn luôn coi thường Khổng Khưu – một kẻ tiểu nhân miệng đầy những lời đạo nghĩa, lại càng không giống đám người Caseus, đi gây sự, trêu chọc điện Thần Long!
Ngụy Vinh Kỳ đang nhìn tất cả những chuyện này bằng con mắt lạnh lùng, rất nhiều chuyện, hắn đã nhìn thấu hết.
Hắn hiểu rõ hơn ai hết rằng, bây giờ không phải đám người Điền Văn đang cho điện Thần Long một cơ hội, mà là điện Thần Long vẫn luôn cho bọn họ cơ hội!
Liếc nhìn hai người đang bị giam cầm ở trên võ đài, Tần Lương Ngọc kiên nhẫn hỏi: “Tôi hỏi các các người lần cuối, các người thật sự không định chấp hành nội quy đúng không?”
“Hừ! Trước đây không phải Điền Văn đã cho các người câu trả lời rồi sao?” Quy tắc, chẳng qua là kẻ yếu đặt ra thôi, còn kẻ mạnh tất nhiên có thể phá vỡ mọi luật lệ! Cô bị điếc, hay bị mù, nghe không hiểu lời nói của con người hả?”
Ông Thừa dứt khoát xé bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả của mình, đe dọa bằng giọng nói lạnh lùng.
“Quy tắc? Các người xuống âm phủ tìm quy tắc của các người đi!”
Nói xong, Điền Văn rút kiếm trong tay ra, sát khí trong mắt ngút trời!
Nhìn thấy Điền Văn cầm lấy kiếm chạy đến, Long Nguyệt và Long Ngao không những hoàn toàn từ bỏ phản kháng, thậm chí còn không thèm để mắt đến Điền Văn.
“Các cậu chủ hình như đã bỏ qua mất một chuyện, tuân thủ quy tắc mà tôi nói chính là chúng tôi đang tuân thủ quy tắc, chứ không phải là các người không tuân theo quy tắc!”
“Nếu các người đã không muốn chúng tôi tuân theo quy tắc, vậy thuận theo ý của các người vậy!”
Nói xong, Tần Lương Ngọc cũng quay đầu nhìn về phía Tây Bắc, trầm giọng nói: “Anh Tiêu, các cậu chủ đã nói rồi, bọn họ không muốn tuân theo quy tắc, cũng không muốn chúng tôi tuân theo quy tắc!”
Ngay khi hai chữ “Anh Tiêu!” vừa thốt ra, tất cả mọi người đều hoảng hốt, đặc biệt là đám người Điền Văn, sắc mặt của bọn họ đóng băng ngay lập tức!
“Ừ, để đó cho tôi!”
Một giọng nói lạnh lùng như từ trên trời truyền đến, sau đó một luồng ánh sáng chậm rãi bay lên, một bóng lưng quen thuộc bước vào trong hư không!
Gần như mỗi bước đi của Tiêu Chính Văn đều mang theo uy thế của Đế Vương!
Ngay khi Tiêu Chính Văn bước vào khoảng không, đám người Điền Văn lập tức tái mặt vì sợ hãi!
“Anh ta… Sao anh ta lại còn sống? Chuyện này không thể nào… tuyệt đối không thể nào!” Caseus là người đầu tiên hoảng sợ hét lớn.