Ngụy Vinh Kỳ hít sâu một hơi nói: “Cậu có biết tại sao các thế lực ngoài lãnh thổ đều rất sợ bốn người bọn tôi không?”
Ý hắn nói dĩ nhiên là bốn cậu chủ Chiến Quốc, trong đó cũng bao gồm cả bản thân hắn, Hoàng Yết, Điền Văn và Triệu Thắng.
“Chuyện này… thuộc hạ ngu ngốc”, thị vệ đó lắc đầu nói.
“Đó là vì bọn tôi đều từng là người thừa kế của các nước, lại được sinh ra ở thời Tiên Tần, bí thuật, trận pháp mà từ nhỏ đã được học đều vượt xa những gì người đời sau có thể so bì”.
“Thậm chí Hoàng tộc đời sau cũng không có cơ duyên như bọn tôi”.
“Nhưng một khi Tiêu Chính Văn đánh thắng mấy người Điền Văn thì chứng tỏ cho dù bọn tôi có chiếm được thiên cơ hay không, người đời sau đều có thể vượt qua bốn người bọn tôi”.
“Nói cách khác, kết quả của trận chiến này sẽ khiến người đời không còn xem trọng sự tuyệt diệu và truyền thừa của trận pháp nữa, hắn đang chứng minh một chuyện cho mọi người, chỉ cần chịu cố gắng, mọi sự giam cầm đều có thể bị phá vỡ”.
“Cái này tựa như gieo một mầm lửa trong lòng mỗi người, từ đó về sau Thiên Đạo Minh Ước hay nhà họ Khổng có muốn khống chế vùng ngoài lãnh thổ bằng truyền thừa trận pháp cũng khó như lên trời”.
“Dù hắn thua, người đời cũng sẽ không khiển trách gì hắn, chỉ cảm thấy đám người Điền Văn thắng bằng thủ đoạn không chính đáng”.
“Thế nên trận chiến này dù thắng hay thua, điều mà Tiêu Chính Văn lay chuyển là khả năng kiểm soát vùng ngoài lãnh thổ của Thiên Đạo Minh Ước và nhà họ Khổng, đang lay động căn cơ của chúng”.
Nghe Ngụy Vinh Kỳ nói thế, người xung quanh cũng đều liếc nhìn.
Có thể thấy trình độ này đủ chứng tỏ Ngụy Vinh Kỳ không giống như trong truyền thuyết, hắn dũng mãnh và không có tài thao lược, hắn là một kẻ liều lĩnh, tàn nhẫn nhưng ngược lại Ngụy Vinh Kỳ rất biết cách quan sát xung quanh, suy nghĩ tỉ mỉ.
Thật ra cũng đúng như Ngụy Vinh Kỳ nghĩ, sở dĩ Tiêu Chính Văn muốn ra tay vào lúc này là vì ưu thế đang đứng về phía anh chứ không phải đám người Điền Văn.
Nếu không đám người Điền Văn đã bị giam cầm, anh hoàn toàn có thể giết họ chỉ bằng một kiếm.
Thật ra sở dĩ vùng ngoài lãnh thổ lại có thứ bậc và thân phận nghiêm ngặt như thế, tất cả mọi người đều phân biệt đối xử là vì mấy ngàn năm qua, mọi anh hào đều tập trung lại đây.
Nhưng rất nhiều trận pháp và công pháp đã thất truyền từ lâu nên hào kiệt thời Minh sẽ cho rằng mình không bằng hào kiệt thời Đường.
Ít nhất về mặt kiến thức và truyền thừa sẽ có khoảng cách rõ rệt, dĩ nhiên sẽ cúi đầu hạ mình trước đối phương.
Mà nhà họ Khổng đã lợi dụng tâm lý này mới có thể khống chế được hơn nửa Đông Vực.
Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, quả nhiên đám người Điền Văn đều thở phào, sau đó họ lần lượt đứng lên.
“Chúng ta ai sẽ đi giết hắn?”, Khổng Tề Thiên quay sang nhìn bốn người còn lại.
Khổng Tề Thiên vẫn chưa yên tâm lắm về Tiêu Chính Văn, ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn lại giam cầm họ vào thời khắc quan trọng, rồi lại chém họ một nhát, chỉ một thoáng qua ai mà có thể nhìn ra là do Tiêu Chính Văn động tay động chân?
“Tôi không có thời gian, các người cùng lên đi”, Tiêu Chính Văn vẫy tay với đám người nói.
“Cái gì? Dám xem thường bọn tôi”.