Chương 4567
Nghe thế sắc mặt người nhà họ Trương bớt đi vài phần lo lắng.
“Cậu Tiêu, mặc dù cậu có lòng muốn cứu người nhưng tôi có lời muốn nói, mong cậu Tiêu suy xét”.
Đúng lúc này một người đàn ông trung niên mặc đồ trắng bước đến chỗ Tiêu Chính Văn.
Ông ta chính là một giáo chủ áo đỏ của Thánh Giáo Đình, cũng là người phụ trách của Thánh Giáo Đình ở đây.
“Mời nói”, Tiêu Chính Văn gật đầu.
“Cậu Tiêu, trước đây trưởng lão Thanh Dương có lệnh, bất kỳ ai cũng không được tùy tiện đi vào thành Minh Nguyệt, hơn nữa nhà họ Trương cũng chỉ có mấy chục người bị mắc kẹt trong đó thôi”.
“Chút tổn thất này gần như chẳng là gì so với các thế lực khác cả”.
Đúng là như ông ta nói, cùng lắm nhà họ Trương cũng chỉ có chưa đến một trăm người vào trong, hiện giờ có nhiều nhất là năm mươi sáu mươi người bị mắc kẹt ở thành Minh Nguyệt.
Số người nhỏ như thế không bằng một con số không của các thế lực các.
“Lắm chuyện”.
Tiêu Chính Văn vốn dĩ đang tức giận, lời này của ông ta khiến Tiêu Chính Văn bộc phát.
Trần Huy Tổ không nhiều lời, bước đến tát vào mặt giáo chủ áo đỏ đó vài cái.
Tiếng bạt tai vang lên cực rõ, mọi người ở đó đều sửng sốt.
Không ít người đều nhìn về phía Tiêu Chính Văn.
“Anh Tiêu bớt giận, cần gì phải so đo với người như vậy, còn không mau cút sang một bên”.
Ngụy Vinh Kỳ cũng chạy đến thành Minh Nguyệt theo sau mấy người Tần Lương Ngọc.
Hắn cũng rất tò mò tại sao Tiêu Chính Văn lại gấp gáp muốn vào thành Minh Nguyệt cứu người, lẽ nào những người trong thành đó có vật gì quan trọng sao?
Giáo chủ áo đỏ kia bị Ngụy Vinh Kỳ mắng một câu, chỉ đành ngoan ngoãn bước sang một bên.
“Anh Tiêu, vì mấy chục người mà gấp gáp thành như thế, đáng sao?”, Ngụy Vinh Kỳ cười hỏi.
“Có lẽ trong mắt các người đó chỉ là mấy chục người thôi, có lẽ dù mấy trăm hay mấy ngàn cũng chỉ là một con số”.
“Nhưng trong mắt tôi, chỉ cần là người có liên quan đến điện Thần Long, bất kể là ai, chỉ cần lâm vào nguy hiểm đều là chuyện lớn”.
“Vì trong mắt tôi, dù chỉ là một người bình thường thì đó cũng là một mạng người. Huống gì người nhà họ Trương đến đây vì đại nghĩa, càng không thể bỏ mặc họ không quan tâm”.
Sắc mặt Tiêu Chính Văn cực kỳ u ám.
Thật ra trong mắt người như Ngụy Vinh Kỳ, cho dù bao nhiêu người cũng chỉ là một con số, có trở thành núi xác biển lửa cũng không liên quan đến hắn.
Nhưng trong mắt Tiêu Chính Văn, họ lại là những mạng sống đáng giá, càng đại diện cho mấy chục gia đình.
Nhưng dĩ nhiên Ngụy Vinh Kỳ không thể hiểu được lời giải thích của Tiêu Chính Văn, vẫn khuyên: “Anh Tiêu, tôi khuyên anh một câu, đừng đi vào thành”.