Chương 4577
“Thưa anh Tiêu, chúng tôi có bảy mươi tám người bị giam giữ trong đây, bây giờ chỉ còn lại khoảng năm mươi người chúng tôi còn sống. Những người khác thì… chỉ trách bọn học thuật không tinh thông, bị âm khí xâm nhập vào cơ thể!”
“Nếu tôi không có khí tức của rồng bảo vệ thân thể thì e rằng sẽ không được gặp anh Tiêu vào lúc này!”
Trương Quảng nói với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Lúc này Tiêu Chính Văn mới nhận ra trên người Trương Quảng và những người khác có một tia ánh sáng vàng yếu ớt, ngăn cách lớp sương đen khỏi cơ thể của họ.
Còn những xác chết trên mặt đất, mặc dù đã chết từ lâu nhưng lớp sương đen vẫn phun ra từ bảy lỗ huyệt.
Điều này cho thấy trước đây bọn họ cũng từng bị sương đen xâm nhập cho nên mới chết ở đây.
“Còn ai khác không?”
Tiêu Chính Văn quay lại nhìn Trương Quảng, liếc nhìn đám người, xung quanh chỉ có khoảng hơn hai mươi người, theo như Trương Quảng nói, chắc hẳn còn hai ba mươi người nữa không có mặt ở đây.
“Những người khác ở nhà cũ của nhà họ Trương. Chúng tôi thật sự không còn chỗ nào để trốn nữa nên đành phải quay lại đó”.
Trương Quảng vừa nói vừa chỉ về phía nhà cũ của nhà họ Trương.
Nhìn theo hướng ngón tay của Trương Quảng, quả nhiên có ánh đèn le lói.
“Về nhà họ Trương trước rồi nói!”
Tiêu Chính Văn vừa đi vừa nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Đám người Trương Quảng đi phía sau Tiêu Chính Văn, không bao lâu sau đã trở về nhà họ Trương.
Sau khi đếm số lượng người, Tiêu Chính Văn lấy ra Tịnh Châu Đỉnh, cho mọi người vào trong cái đỉnh lớn, sau đó bay ra khỏi thành Minh Nguyệt.
Cả đoạn đường, không có ai chặn đường Tiêu Chính Văn, anh lao ra khỏi lớp sương đen quanh thành Minh Nguyệt.
Thấy Tiêu Chính Văn ra khỏi thành Minh Nguyệt, Tần Lương Ngọc tiến lên đón đầu tiên.
“Cậu Tiêu, nhanh vậy đã trở về rồi sao?” Tần Lương Ngọc kinh ngạc hỏi.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu, lấy ra cái đỉnh lớn, đám người Trương Quảng cũng lần lượt ra ngoài.
“Trương Quảng, mọi người còn sống sao?” Trương Việt kích động chạy lên.
Tiêu Chính Văn nghiêm túc lắc đầu nói: “Không đúng, thật sự quá thuận lợi!”
Nói xong anh quay đầu lại nhìn đám người Trương Quảng vừa được anh cứu ra.
Thấy Tiêu Chính Văn nghiêm túc nhìn mấy người Trương Quảng, Tần Lương Ngọc ngạc nhiên nói: “Cậu Tiêu, chẳng phải họ đã an toàn rồi sao?”
Tiêu Chính Văn lắc đầu, lạnh lùng nhìn mấy người Trương Quảng, những người này chắc chắn không có sơ hở, hơn nữa dù là ngôn từ hay hành vi của họ đều cực kỳ giống người vừa gặp đại nạn không chết.
Nhưng trực giác nói cho anh biết mọi chuyện không đơn giản như thế.
Nghĩ đến đây Tiêu Chính Văn bỗng nói: “Mọi người ở lại, tôi quay lại thành Minh Nguyệt một chuyến”.