Chương 4615
Ngay khi trưởng lão Thanh Dương dứt lời, gió lạnh bỗng nổi lên, hoa tuyết lặng lẽ rơi xuống dường như chỉ trong thoáng chốc trên mặt đất xung quanh đều tạo ra một lớp băng dày.
Trưởng lão Thanh Dương nói sao là thế, chỉ nói một câu thôi mà đã thay đổi hiện tượng thời tiết của trời đất.
Chuyện này đã vượt ra khỏi phạm vi nhận thức của mọi người.
“Quả là sức mạnh tự nhiên của lĩnh hội, thảo nào trưởng lão Thanh Dương luôn xem thường mọi thứ”.
“Đúng thế, bây giờ người này đã đạt đến mức nói sao là thế, đã vượt ra khỏi cực hạn của loài người rồi”.
“So ra thì Tiêu Chính Văn quá mức bình thường, từ lúc bắt đầu đã xác định sẵn kết quả của trận chiến này”.
Lúc này không ít người bắt đầu bàn luận.
Ngay cả đám người Điền Văn cũng đều im lặng, đây là chiêu do trưởng lão Thanh Dương tự tạo ra, cũng để chứng thực sự khác biệt của người này với mọi người.
Lúc này chỉ có Long Cổ thở dài nói: “Nói sao làm vậy, dường như đang sáng tạo ra trời đất, từ sau khi Hạn Vũ chết, ngoài các đại tài ở chiến trường ngoài vũ trụ thì không còn ai đạt đến cảnh giới này nữa”.
Ý tứ trong lời nói của Long Cổ là bây giờ trưởng lão Thanh Dương đã có thể sánh ngang với Hạng Vũ, ít nhất về chiêu thức nói sao là thế đã có thể so bì được với Hạng Vũ.
“Chỉ là không ngờ Thanh Dương lại lĩnh ngộ thuật nói sao làm vậy ở Thiên Cảnh, dĩ nhiên là một người tài”, Long Cổ cũng nói lời từ tận đáy lòng.
Cho dù là tinh thể băng của Băng Phong Vạn Lý hay là mặt trời máy đó, lúc này Tiêu Chính Văn cũng bị bao vây bên trong.
Có thể nói dù Tiêu Chính Văn có sử dụng sức mạnh nào đi chăng nữa cũng không thể thoát khỏi tình thế bị bao vây trước mặt.
Đây hệt như là sức mạnh của con người không bao giờ có thể chống đối lại tự nhiên, dù thần lực của cậu có tốt đi chăng nữa cũng không thể ngăn được phong ba bão táp.
Dù cậu có mạnh đến mức nào cũng không thể thay đổi một năm có bốn mùa.
Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa thuật pháp và trận pháp, dù thực lực của cậu có mạnh, cảnh giới có cao cũng chỉ có thể bị mắc kẹt trong gió tuyết, không có khả năng trở lại.
Mọi thứ trước mắt không phải là ảo thuật mà là sự tồn tại thật, có thể nói trời đất này là trưởng lão Thanh Dương, ông ta cũng đại diện cho trời đất.
Nhưng khi mọi người đều cho rằng Tiêu Chính Văn sẽ thất bại thì anh lại bình tĩnh bước ra.
“Thuật pháp? Thật ra thuật pháp mà ông lĩnh hội được chẳng qua chỉ là biến chủng của trận pháp mà thôi, nói cách khác ông vẫn chưa lĩnh hội được thuật”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, mọi người đều sửng sốt.
“Mạnh miệng đấy, cậu cứ sống sót bước ra từ trong đó đi rồi hẵng nói”, trưởng lão Thanh Dương cười mỉa.
Lúc này thoáng chốc, lông mày, tóc, thậm chí là quần áo trên người Tiêu Chính Văn đều kết thành hoa băng.
Dường như Tiêu Chính Văn sẽ bị đóng thành một tượng băng bất cứ lúc nào.
Đây là uy lực của thuật pháp, gần như giết người trong vô hình.
“Tiêu Chính Văn, bây giờ cậu còn dám ngông cuồng không?”