Chương 4743
Nhưng âm phủ cũng có quy tắc riêng, nếu thế hệ trước tùy tiện nhúng tay vào việc của âm phủ thì khó đảm bảo sẽ không khơi mào một cuộc hỗn chiến!
Một khi sự cân bằng được hình thành, kẻ nào dám tự ý phá vỡ nó thì ät sẽ bị mọi thế lực kết hợp tấn công!
Do đó, những lão quái vật ở ẩn đó tuyệt đối không có khả năng liên tiếp tấn công Abe Seimei và Hisanael.
Vậy thì chỉ có một khả năng, người này thuộc thế hệ trẻ!
Nhưng từ bao giờ một người đàn ông trẻ tuổi đáng sợ như vậy lại xuất hiện ở âm phủ của Hoa Quốc “Theo người bên dưới bẩm báo, tên này quả thật là một người trẻ tuổi! Hơn nữa Abe Seimei thậm chí còn nói, căn cốt của tên này chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi!”, ông lão cung kính đáp.
“Ô?”
Nghe thấy vậy, đôi mắt Tả Phượng Kiều lóe sáng!
Người như vậy chẳng phải là người chồng †rong mộng của cô ta sao?
Thật ra từ trước đến nay, cô ta vẫn luôn muốn tìm một người xứng đôi vừa lứa với mình, nhưng chỉ tiếc là cả vùng ngoài lãnh thổ hoàn toàn không có ai lọt vào mắt của cô tat Người duy nhất đủ tư cách làm người kết duyên với cô ta chỉ có người trên đồi Ước Cự kia, nhưng tiếc là danh tiếng của người này quá tệ!
Tất cả mọi người trong âm phủ đều biết người này gian xảo, ích kỷ, lòng dạ độc ác, thậm chí những ngôn ngữ của thế gian đều không đủ để diễn tả sự vô liêm sỉ của hắn!
Nếu không, dân tộc lưu lạc hơn hai nghìn năm cũng sẽ không mất tích không còn dấu vết như vậy!
Cô ta đường đường là con gái của Tả Bạch Đào, sao có thể gả cho loài súc sinh không bằng con chuột như hắn chứ?
s Tuy nhiên, khi nghe tin Tiêu Chính Văn đã liên tiếp đánh bại Abe Seimei và Hisanael trong một ngày, cô ta dường như lại nhìn thấy hy vọng!
Chỉ có người như vậy mới có thể lọt vào mắt của cô ta!
Cùng lúc đó, trong cung Thành Hoàng của Tả Bạch Đào, một ông lão tóc trắng chậm rãi bước ral Người này là một trong những quân sư của Tả Bạch Đào, trận quyết chiến giữa Tả Phượng Kiều và Tiêu Chính Văn cũng do ông ta lên kế hoạch!
“Sắp tới mấy người nhất định phải chú ý tới nhân tài mới nổi đó. Nếu có thể, tốt nhất hãy lôi kéo người này về phía mình!”, ông lão quay đầu nói với mấy tên tay sai bên cạnh.
“Việc cấp bách nhất của chúng ta lúc này không phải là trận đấu với Tiêu Chính Văn sao?”, một trong những người đàn ông trung niên cân nhắc một lúc mới khó hiểu hỏi.
“Chuyện đó có thể gác lại sau, kết cục của trận chiến này thực ra ngay từ đầu đã được định đoạt, không có gì đáng để tâm cả!”
Ông lão vuốt râu và nói với vẻ mặt ngạo nghễ.