"Hẳn là tướng quân đã kết thúc rồi." Trong giọng nói của Tiểu Nhiên có vẻ không dám chắc.
"Đã năm tiếng đồng hồ rồi, không chênh lệch lắm." A Tín lầm bầm: "Nếu như tướng quân còn chưa kết thúc thì ta đây phải hảo hảo giáo dục nàng một cái, thân là võ tướng há có thể nữ nhân tình trường như vậy..."
Thấy hắn líu lo không ngừng Tiểu Nhiên liền dùng một tay nhấc bổng hắn lên.
"Uy uy uy, nữ nhân bạo lực, buông..."
Tiểu Nhiên bình thản nói: "Tướng quân cần tới ngươi phải giáo dục sao? Trước tiên ta sẽ thay tướng quân giáo dục ngươi!"
"Theo một cách mù quáng! Như thế này là ngươi đang tin tưởng mù quáng đấy!" A Tín vô cùng đau đớn: "Quả nhiên tất cả những nữ nhân có bộ ngực lớn đều ngốc nghếch..."
"Ta chính là mù quáng đấy!" Sắc mặt Tiểu Nhiên có vài điểm lạnh lẽo: "Ngực lớn ngốc nghếch... Phì, những lời này hẳn là ngươi đã sớm muốn nói rồi!"
Trong lòng A Tín thầm hô không ổn lập tức biểu tình trên mặt biến đổi, trở lên nghiêm trang hẳn: "Đây chính là khích lệ! Ngực lớn chính là ca ngợi a, ngốc nghếch đối với người khác thì có thể là vấn đề nhưng đối với ngươi thì đây chính là ca ngợi một cách trần trụi, đó cũng là từ ngữ khắc họa chân thực nhất bản năng chiến đấu của ngươi, lẽ nào trong thời khắc ngươi chiến đấu với người khác còn phải động não sao?"
"Thời điểm chiến đấu mà còn động não thì sao kịp được?" Sắc mặt của Tiểu Nhiên hơi dịu lại.
"Chính phải, chính phải, những thiếu nữ chiến đấu đầy nhiệt huyết đều là như vậy a, bản năng, võ giả cao cấp một chút đều chú ý đến bản năng!" A Tín liên tục phụ họa: "Dưới ưu thế như vậy mà vẫn còn có thể bảo trì bộ ngực lớn, thiếu nữ, ngươi hoàn mỹ quá!"
"Tướng quân mới hoàn mỹ!" Tiểu Nhiên không cho là đúng nói: "Ngực to có cái gì tốt? Vướng víu ảnh hưởng đến chiến đấu."
"Ai nha, người đã bị đám man tử Xà Phu kia bóp méo giá trị quan rồi, ngực lớn rất là tốt..." Dọc đường A Tín hết lừa lại dối cuối cùng cũng tránh thoát một kiếp.
Khi hai người cùng trở lại tinh môn đồng thau thì nhìn thấy Thượng Quan Thiên Huệ đã ngồi ngay ngắn ở đó chờ bọn họ.
Hai người liếc nhau đều thấy vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.
Tướng quân, dường như không giống với lúc trước rồi...
Hai người đều là những người chém giết từ trong núi đao biển máu đi ra, đối với một số thứ mẫn cảm hết sức đặc biệt. Tuy Thượng Quan Thiên Huệ vẫn ngồi ngay ngắn giống như trước không hề thay đổi nhưng khí thế toàn thân so với trước đây thì lãnh tĩnh lẫm liệt hơn nhiều.
Biến cường rồi...
Trong lòng A Tín vô cùng khiếp sợ. Thượng Quan Thiên Huệ là thiên tài xuất sắc nhất mà hắn đã từng gặp qua, có thể nhìn ra được nàng chưa từng được học tập võ tướng một cách có hệ thống nhưng dường như nàng sinh ra đã biết rõ chiến đấu như thế nào.
Trong lần đầu tiên A Tín chạm chán Thượng Quan Thiên Huệ, tuy binh lực trong tay chỉ bằng một phần năm đối phương nhưng dù vậy vẫn xém chút nữa thì lật bàn. Lúc đó ấn tượng của hắn về Thượng Quan Thiên Huệ chẳng qua chỉ là một gã võ tượng có chút ưu tú.
Nhưng trong quá trình chiến đấu sau đó hắn đã tận mắt chứng kiến Thượng Quan Thiên Huệ không ngừng học hỏi cách chiến đấu từ trong từng trận chiến như thế nào, không ngừng biến cường như thế nào, dù cho trận chiến có kịch liệt đến đâu thì nàng vẫn có thể bảo trì được bình tĩnh. Cái phiến cổ chiến trường có vô số chiến hồn du đãng này đã trở thành nơi học tập tốt nhất của nàng.
Vào thời điểm đó A Tín đã cho rằng ngoại trừ kinh nghiệm hơi thiếu ra nếu tính trên toàn phương diện thì Thượng Quan Thiên Huệ đã không hề kém hắn.
Nhưng lúc này...
Khí thế hào hùng trên người Thượng Quan Thiên Huệ lại khiến hắn cảm giác được nàng đã hoàn toàn lột xác! Trước đây tuy Thượng Quan Thiên Huệ cũng sắc bén và lãnh tĩnh cũng không thiếu tinh tế nhưng trong con mắt của A Tín nàng vẫn khuyết thiếu khí phách độc hữu ( chỉ có riêng ) của danh tướng, khí phách này là nguồn gốc võ tướng tin tưởng sự cường đại của bản thân đến cố chấp, là nguồn gốc quyết tâm thắng lợi quét ngang hết thẩy của võ tướng. truyện được lấy tại TruyenFull.com
Hiện tại trên người Thượng Quan Thiên Huệ lại tản ra khí phách như vậy đấy.
Con mắt của nàng trở lên thâm thúy trầm tĩnh làm người thầm khiếp đảm, nàng chỉ ngồi yên nơi đó nhưng lại giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm lộ ra khỏi vỏ sắc bén thấu trời chấn nhiếp tứ phương.
Không ai có thể ngăn cản nàng!
Nữ nhân này thực sự đã cường đại đến kinh khủng...
Khi A Tín vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ thì nghe thấy Thượng Quan Thiên Huệ bình tĩnh nói.
"Lấy tinh môn đồng thau làm trung tâm, bố trí phòng ngự xung quanh với đẳng cấp cao nhất. Lưu lại phân nửa người đóng giữ còn những người khác chuẩn bị, chúng ta phải đi Hồng Cốc."
Giọng nói của nàng hết sức bình tĩnh nhưng lại đầy tính chân thật đáng tin và kiên quyết.
Bỗng A Tín ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Hồng Cốc!
Đường Thiên vừa trở về từ binh doanh 07, toàn thân hắn hăng máu tựa như đánh tiết gà vậy, mặt hổ nghiêm lại đằng đằng sát khí. Trong lồng ngực hắn phảng phất như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, một ngọn lửa rực cháy từ trước đến nay chưa từng có gần như muốn đem hắn thiêu đốt thành tro bụi.
Mình đã hướng về phía Thiên Huệ cam đoan!
Hắn tìm tới Đinh Đang rồi bảo nàng lập tức đi điều tra chuyện về Lục Phân Nhãn và tinh lực nhãn của Kinh Ngư Tinh. Còn hắn thì vô cùng nóng vội lập tức phóng đi tìm Binh đại thúc.
Gần đây Binh đều chú tâm vào kế hoạch Bắc Đẩu, tuy tạo nghệ về phương diện vũ kỹ của hắn không sâu nhưng hắn biết rõ đối với một chi binh đoàn thì cái nào là cần thiết nhất. Những ý kiến mà hắn đề xuất thường đánh đúng vào trọng tâm, bất kể chuyên gia huyết mạch giỏi hay là những võ giả am hiểu lý luận đều vô cùng bội phục Binh.
Trong phòng thí nghiệm có ba cái kiếm qua phong bạo nhỏ đang xoay tròn cực nhanh, khiếu âm của kiếm mang vang lên dày đặc bao phủ toàn bộ gian phòng.
Mỗi người đều chăm chú nhìn kỹ rồi ghi lại.
Ba cái kiếm qua phong bạo nhỏ này thứ đã trải qua bọn họ thay đổi, cường độ của nó chỉ đạt tới phân nửa kiếm qua tôi rèn hồn pháp. Bọn họ có rất nhiều phát hiện trọng đại, ví dụ như bên trong toàn bộ mang thì năng lượng của kiếm mang khứ có hiệu quả tốt nhất. Hay, sau khi trải qua Khứ Hóa năng lượng thì tố chất của thân thể cùng đẳng cấp của khứ năng lượng hóa lúc trước có liên quan tới nhau. Trình độ chân lực càng cao thì hiệu quả khứ năng lượng hóa mang lại sẽ càng tốt từ đó tố chất thân thể của võ giả có thể càng thêm kinh người.
Nhằm vào loại tình huống này, Binh đã chỉnh sửa lại khoa mục tu luyện của binh đoàn, gần như tám phần mười thời gian đều dùng trên việc tu luyện chân lực. Hơn nữa tâm pháp được lựa chọn cũng vô cùng cực đoan, tâm pháp đó có tên là Huyết Luyện pháp, đây là tâm pháp do truyền nhân của lưu phái Giang Tĩnh cống hiến. Huyết luyện pháp là một loại tâm pháp nghiêng về chuyện mau chóng cầu thành, nó có con đường vận chuyển chân lực trong kinh mạch khác với các loại tâm pháp khác, nguyên lý của huyết luyện pháp là đem chân lực cưỡng ép dung nhập vào trong máu huyết rồi từ đó thông qua máu huyết vận chuyển dần dần đạt được hiệu quả năng lượng hóa toàn thân. Nó còn có một ưu điểm khác nữa đó chính là không có chướng ngại nào đáng kể, quá trình năng lượng hóa của nó vô cùng ổn định.
Huyết luyện pháp có hiệu quả cực nhanh, tuy không có chướng ngại nhưng cũng không thể che dấu được nhiều người bởi tệ đoan của nó cũng cực rõ ràng. Thứ nhất là khi vận chuyển toàn thân sẽ đau đớn như bị đao cắt, một thứ khác do chân lực không đủ tinh thuần vô cùng hỗn tạp lên sẽ lưu lại ám thương cho cơ thể.
Sở dĩ Binh dám lớn mật sử dụng loại tâm pháp cực đoan này chính vì trong lúc bọn họ thực nghiệm khứ năng lượng hóa đã có phát hiện cực lớn, đó là khứ năng lượng hóa sẽ đem ám thương trong cơ thể tiêu trừ.
Đến cả Y thánh Đinh Mạn đều sách sách lấy làm kỳ với điều này cũng dự định đem nó dung nhập trong vũ kỹ của mình.
Trước khi Sài Lang võ giả hoàn thành khứ năng lượng hóa chân lực thì tất cả đều đạt được bát giai còn sau khi khứ năng lượng hóa tố chất thân thể của bọn họ đã đạt được huyết mạch cấp bậc hoàng kim võ giả.
Hơn nữa, đám Binh còn phát hiện ra linh năng lượng thể tuy không có những uy năng thần kỳ như các loại huyết mạch nhưng cũng có một điểm đặc biệt đó chính là linh năng lượng thể có tính bài xích chân lực trời sinh. Vì vậy sau khi chân lực tiến vào linh năng lượng thể thì thương tổn tạo thành sẽ bị giảm mạnh.
Điều này làm Binh mừng rỡ như điên, hắn biết chỉ một điểm này thôi, linh năng lượng đã chân chính trở thành một hệ thống cực lớn không thua kém gì huyết mạch!
Khả năng sinh tồn trên chiến trường của những võ giả linh năng lượng thể sẽ tăng lên cực nhiều.
Hơn nữa so với giá cả đắt đỏ của những huyết mạch quý hiếm thì khứ năng lượng hóa quả thực là quá rẻ rồi, vì thế sẽ có tính phổ biến hơn.
Suy nghĩ đến chuyện cho sáu mươi vạn Sài Lang người dùng huyết luyện phá trong số này có thể có một phần mười đem chân lực tu luyện đến bát giai vậy cũng là sáu vạn người đấy! Đại quân sáu vạn danh hoàng kim võ giả, con số này tuyệt đối có thể quét ngang cả Thiên lộ, đồ tinh diệt tọa dễ dàng như không a!
Ba người Tỉnh Hào cũng đang tiến hành đợt tôi rèn thứ hai, bọn họ đã hoàn thành quá trình khứ năng lượng hóa, hiện tại đang rèn luyện võ hồn. Tuy sau khi thay đổi kiếm qua phong bạo không có hiệu quả xuất sắc như kiếm qua thối rèn hồn pháp lúc trước nhưng vẫn giữ nguyên tác dụng rèn luyện võ hồn hơn nữa còn tốt hơn ở tính an toàn và trình độ thống khổ cũng giảm với biên độ lớn.
So với những phương pháp rèn luyện võ hồn khác thì hiệu quả vẫn xuất sắc hơn rất nhiều.
"Đại thúc đại thúc!"
Tiếng gào của Đường Thiên từ rất xa đã có thể nghe thấy, Binh căn dặn những người khác vài câu rồi cứ thế đi ra.
"Nhặt được tiền à?" Binh phun ra một vòng khói thuốc đầy tiêu sái nghiễm nhiên làm ra cái bộ dáng một lão đại xã hội đen.
"Ta tìm được Thiên Huệ rồi! Ha ha! Ta tìm được Thiên Huệ rồi!" Trên mặt Đường Thiên là vẻ mừng như điên, vô cùng kích động.
Binh ngây cả người, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Ngươi tìm được ở đâu thế?"
"Không đúng!" Đường Thiên vỗ trán: "Ta không tìm ra nàng mà là ta liên hệ được với nàng rồi."
"Không phải ngươi nằm mộng đấy chứ?" Binh làm bộ muốn đi tới sờ sờ trán Đường Thiên xem có bị nóng hay không.
"Thật!" Con mắt Đường Thiên trợn trừng: "Lúc đó ta đang ở binh doanh 07, cái tinh môn đồng thau kia!"
Binh đang chuẩn bị đưa điếu thuốc lên miệng thì chợt dừng lại, hắn đương nhiên biết rõ tinh môn đồng thau có thể liên lạc rồi, vẻ mặt của hắn lập tức trở nên ngưng trọng hẳn: "Nàng đang ở nơi nào?"
"Chiến trường cổ, vùng đất quyết chiến cuối cùng của tam đại binh đoàn." Đường Thiên vò đầu trên mặt lộ ra vẻ nhớ lại: "Đúng rồi, Thiên Huệ nói nàng đã tìm được một hồn tướng của Nam Thập Tự binh đoàn tên là A Tín."
Điếu thuốc lá trên ngón tay Binh rơi xuống mặt đất.
Hắn như bị thiểm điện đánh trúng, đại não trở lên trống rỗng, vô số hình ảnh xám trắng lướt qua óc hắn giống như đèn kéo quân, toàn thân hắn không tự chủ được mà run rẩy.
Cái khuôn mặt bị khói hun đen thui lại trở lên rõ ràng như vậy.
"Ai nha nha, đúng là xuýt chút nữa bị bọn họ đắc thủ rồi."
Cửa khoang của cái cơ quan võ giáp nửa thân bị vùi dưới mặt đất mở ra, một tên gia hỏa gày còm vừa nhảy ra vừa thì thầm trong miệng.
Tên thiếu niên mở cửa khoang cơ quan võ giáp thở hổn hển, hắn mệt đến mức tưởng chừng như đến ngón tay cũng chẳng động đậy được nữa, trong không khí sặc sụa mùi khói thuốc súng.
"Tình huống đúng là không ổn a." A Tín nhảy lên đầu cơ quan võ giáp trông về phía xa xa lẩm bẩm.
Thiếu niên cố gắng vận chút sức lực còn lại giãy dụa đứng lên, vừa nghe thấy mấy lời này của A Tín hắn không khỏi ngẩng đầu: "A Tín, chúng ta có thể thắng lợi không?"
"Đương nhiên!" A Tín quay đầu lại, dùng cái vẻ mặt cói đó là lẽ đương nhìn chăm chú vào Binh trong chốc lát rồi sau đó bỗng nhiên nói: "Tiểu quỷ!"
"Ân?" Thiếu niên ngẩng đầu đáp lại.
"Có lẽ có biện pháp." A Tín lẩm bẩm: "Ngươi đi Lưu Vong chi hải đi tìm một thứ, nói không chừng có thể chuyển bại thành thắng!"
"Thứ gì?" Thiếu niên tinh thần rung lên.
"Ta cũng không biết, chỉ nghe đội trưởng nói qua." A Tín nói tiếp: "Tất cả trông chờ vào ngươi rồi, tiểu quỷ!"
"Thật sao?" Thiếu niên nhìn chằm chằm vào mặt A Tín, muốn nhìn xem A Tín có lừa gạt mình hay không bởi A Tín luôn luôn lừa gạt hắn.
Sắc mặt A Tín vẫn hết sức thản nhiên: "Không nhất định, có lẽ được, dù sao chúng ta cũng không còn biện pháp nào khác đúng không, hoặc có thể để sau này còn lại chút hy vọng đi."
Đúng vậy, đã không còn biện pháp nào khác nữa rồi...
"A Tín, ngươi nhất định phải kiên trì! Chờ ta trở lại!" Thiếu niên lớn tiếng nói với A Tín.
A Tín lộ ra dáng vẻ tươi cười: "Yên tâm đi, yên tâm đi, ta sợ chết như thế cơ mà!"
Thiếu niên xoay người nhảy lên cơ quan võ giáp điên cuồng chạy dọc theo chiến hào hướng về phía Lưu vong chi hải đi tới, hắn lao như điên, hắn biết chiến cuộc đã lâm vào tính huống cực xấu.
Hắn điều khiển cơ quan võ giáp thoát ly chiến cuộc, như con dã thú bị ép đến tuyệt cảnh tay chân cùng sử dụng bò lên đỉnh núi.
"Nam Thập Tự binh đoàn, đi tới!"
Trong tiếng gió bỗng truyền đến một tiếng gào thét mơ hồ, nếu không phải thanh âm này quá quen thuộc thì...
Động tác của vị thiếu niên đang thở hổn hển bỗng dừng lại, trên mặt mất đi vẻ huyết sắc.
Thiếu niên bỗng quay đầu nhìn lại, địch nhân tràn lên giống như thủy triều nhấn chìm phòng tuyến.
Trong nháy mắt nước mắt đã che mờ tầm mắt không thể phân biệt được đâu là quá khứ đâu là hiện tại.