Chương 4811
“Mặc dù tôi không phải là người có thực lực cao nhất trong mười điện chủ, nhưng giết cậu thì không cần tốn nhiều sức lực”.
Sở Giang Vương không vội ra tay, trong mắt ông ta lúc này Tiêu Chính Văn đã như một thi thể.
Giết anh chẳng qua là xem tâm trạng của Sở Giang Vương.
Dĩ nhiên Sở Giang Vương cũng biết rõ lần này Tiêu Chính Văn tìm đến đây không thể nào tự tìm chết mà là muốn đến giết ông ta, nhưng cách biệt giữa hai người họ quá lớn, dù ông ta đứng yên không động đậy, Tiêu Chính Văn cũng không thể nào gì ông ta.
Dù sao ông ta cũng là Ngụy Tiên, chỉ cần Chân Tiên không xuất hiện thì ông ta là sự tồn tại vô địch.
Cho dù là trận pháp thế nào hoặc thuật pháp tuyệt diệu đến mức nào thì cũng không có tác dụng trước mặt ông ta.
“Ầm!”
Sở Giang Vương vừa dứt lời, bầu trời bỗng xuất hiện rất nhiều mây đen, phong ấn toàn bộ sinh mệnh của Tiêu Chính Văn.
Trên mặt đất cũng nổi lên một dòng suối máu, máu tanh trào lên mặt đất, vô cùng đáng sợ.
Mặc dù một chiêu này trông có vẻ bình thường nhưng uy lực lại mạnh hơn thuật pháp vô thượng.
Chỉ cần bị dính một chút máu đó thôi, dù là cơ thể hay thần hồn của Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị tổn thương, cho đến khi suối máu đó biến thành máu.
“Tôi đã lĩnh hội hết tất cả mọi thứ của thế gian từ lâu, mọi chúng sinh đều bôn ba vì sự sống, nhưng nào biết được chỉ có cái chết mới là điểm cuối của sinh mạng”.
Ông ta vừa dứt lời, sinh khí xung quanh Tiêu Chính Văn lập tức biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy.
Dường như câu nói đó của ông ta là thánh chỉ của trời.
Đòn tấn công này âm thầm lao đến gần như khiến mọi người không kịp đề phòng.
Chỉ cần sinh khí của Tiêu Chính Văn cạn kiệt thì thứ chờ đợi Tiêu Chính Văn chỉ có còn cái chết.
Tiêu Chính Văn nhìn Sở Giang Vương, lạnh lùng cười lắc đầu nói: “Đây chính là thực lực của ông đấy à? Khiến người ta thất vọng quá rồi”.
Anh vừa nói thế, Sở Giang Vương cười nhạo, sau đó khẽ vung tay, suối máu đó lại trào lên, hơn nữa sinh khí trong người Tiêu Chính Văn cũng nhanh chóng dần biến mất với tốc độ gấp mười lần.
Thậm chí chỉ trong thoáng chốc tóc Tiêu Chính Văn đã trở nên bạc trắng, xuất hiện trạng thái già đi nhanh chóng.
Cả người anh như khô héo, thậm chí ngay cả lưng cũng dần cong xuống.
Nhưng cũng ngay lúc này, khí tức quanh người Tiêu Chính Văn bỗng thay đổi, thoáng chốc đã khôi phục lại dáng vẻ tuổi trẻ, sinh khí vô tận lại toát ra từ người Tiêu Chính Văn.
Sống chết vốn dĩ chính là luân hồi mà thôi.
Phải nói rằng chiêu thức này của Sở Giang Vương, dù là cao thủ Thiên Cảnh cấp ba cũng không thể tránh được chứ đừng nói là Thiên Cảnh cấp một.
Nhưng với Tiêu Chính Văn, sinh khí và tử khí vốn dĩ là hai cực, nhưng giữa nó lại hình thành một loại luân hồi, sinh tức là tử, tử tức là sinh.